Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 562

Edit: Sơ

Beta: Wendy, Yan

Trưởng thôn mắt đối mắt với Đại Lăng, không hiểu sao da đầu đột nhiên tê rần. Ông ta chưa từng gặp cô bé này trong thôn.

Nó từ đâu tới?

Trong đầu trưởng thôn toàn là vấn đề này, quên trả lời câu hỏi của cô bé, thế là ông ta lại nghe thấy cô bé đối diện lên tiếng.

“Xem ra là ông không thấy bé gấu của con rồi.” Giọng cô bé nghe vô cùng thất vọng nhưng gương mặt lại tỏ ra thích thú: “Vậy thì chỉ có thể mời ông làm bé gấu của con thôi.”

Chị gái nói phải lễ phép, cô bé đã dùng lời mời rồi, chắc là đủ lễ phép rồi nhỉ?

Trưởng thôn: “???”

Nó đang nói bậy bạ gì vậy?

***
***

Đại Lăng nhân lúc đang hỗn loạn bắt được trưởng thôn, lúc này cô bé đang đưa trưởng thôn bò ra khỏi đám người… Đúng vậy, chính là dùng cả hai tay hai chân bò trên mặt đất như con rùa.

Chủ yếu là đám thôn dân này đánh nhau hăng quá lại cộng thêm người nhiều, trong khoảng sân chật hẹp người này chen người kia.

Đứng lên cũng sẽ bị kéo xuống, thế nên nhóc nhỏ thông minh nhanh trí quyết định bò từ phía dưới ra, như vậy thì người đánh nhau bên trên sẽ không chú ý tới bọn họ.

“Trưởng thôn, ngài muốn đi đâu!!”

Mắt thấy cổng sân đang ở ngay đằng trước thì đột nhiên trưởng thôn bị người ta phát hiện.

Đại Lăng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy trưởng thôn bị người ta kéo lên, thôn dân bên cạnh lập tức vây quanh ông ta.

Đại Lăng nằm rạp trên đất quá thấp lại thêm không có đủ ánh sáng nên thôn dân không nhìn thấy cô bé.

Đại Lăng nhíu mày, mất hứng đứng lên.

Trưởng thôn bị người ta bắt lấy cũng không giãy giụa, gương mặt không cảm xúc nhìn bọn họ, tùy ý để bọn họ lôi kéo.

“Trưởng thôn, lúc này rồi sao ngài có thể đi được?”

“Đúng vậy, mọi chuyện thành ra thế này rồi, ngài định mặc kệ không quan tâm sao?”

“Ngài phải cho chúng tôi một câu trả lời chứ!!”

“Nếu trưởng thôn thật sự không quan tâm nữa vậy thì không bằng đổi trưởng thôn khác đi, dựa vào cái gì mà người họ Cao chúng tôi không thể làm trưởng thôn…”

“Ầm!”

Người lên tiếng cuối cùng kia bị trưởng thôn đấm cho một đấm đập thẳng xuống đất, một chiếc răng rớt từ trong miệng hắn ra, máu tươi chảy ròng ròng bên khóe miệng.

Thôn dân vây xung quanh giật mình, rõ ràng là đều không ngờ trưởng thôn lại khỏe như vậy.

Trưởng thôn lại không cho bọn họ thời gian suy nghĩ, lần nữa vung quyền đánh một thôn dân khác.

Trưởng thôn bị Đại Lăng khống chế hoàn toàn không biết đau đớn, giống như một cỗ máy chiến đấu, nhảy vào trong đám thôn dân, vung tay vung chân như một con trâu điên, lần lượt đánh bay thôn dân.

“A!”

“Trưởng thôn bị gì vậy?”

“Trưởng… Trưởng thôn, cháu là Dương Lộ, sao bác lại đánh cháu?”

“Điên rồi… Trưởng thôn điên rồi! A——”

Trưởng thôn tấn công bừa bãi, trong trận hỗn chiến, cả hai họ Cao, Dương đều bị ăn đánh, đủ mọi âm thanh hội tụ lại, đung đưa phiêu lãng trong không trung.

“Trưởng thôn, ngài bị sao vậy?”

“Trưởng thôn ngài mau tỉnh lại đi!”

“Mau bắt lấy trưởng thôn…”

“Dê Thần… Là Dê Thần… Trưởng thôn chắc chắn là bị Dê Thần nhập rồi!!” Có thôn dân đột nhiên hét lên.

Lúc này thôn dân hai họ vô cùng ăn ý, nhoáng cái đã giải tán sạch bong.

Đại Lăng đang định để cho bé gấu mới lấy được đại khai sát giới, cơ thể những thôn dân kia đột nhiên trở nên cứng ngắc, bọn họ chậm chạp quay đầu nhìn về phía cổng.

Dưới ánh trăng, hai mắt của thôn dân đồng loạt biến thành đồng tử ngang, âm u đầy tử khí nhìn chằm chằm Đại Lăng.

Đại Lăng cũng trừng mắt nhìn lại, đối mắt với đám thôn dân.

Thôn dân đồng loạt cất bước, đi ra ngoài cổng.

Đại Lăng khẽ lùi ra sau hai bước, gọi trưởng thôn về bên cạnh mình. Ngay lúc cô bé cho rằng mình lại được thêm vài bé gấu nữa thì thôn dân đi đầu sau khi bước ra khỏi cổng liền rẽ hướng, đi tới một hướng khác.

Đại Lăng nghiêng đầu, nhìn bóng lưng của đám thôn dân rời đi.

Bọn họ định đi đâu vậy?

Đại Lăng liếc mắt nhìn trưởng thôn đứng bên cạnh mình, cái miệng nhỏ nhắn bĩu bĩu: “Phía đó là phía của chị gái mà…”

Đại Lăng khổ não nắm lấy vạt áo, một hồi lâu sau dường như đã đưa ra quyết định, nói với trưởng thôn: “Chúng ta đi giúp chị gái thôi, nhiều người đi tìm chị gái gây chuyện như vậy, quá là bắt nạt người khác rồi. Sao chị có thể để người ta bắt nạt chị gái được chứ!”

Dứt lời, Đại Lăng vung tay lên: “Bé gấu, đi thôi!”

***
***

“Ầm ầm!”

Tô Nguyệt Thiền vừa đi ra liền nghe thấy một tiếng nổ, mặt đất chấn động, kho lúa cũng rung lắc, lung lay như sắp đổ.

Tô Nguyệt Thiền quệt vết máu bên khóe miệng, liếc mắt nhìn xung quanh, sau khi không thấy đồng đội của mình đâu liền lập tức rời khỏi kho lúa.

“Ầm ầm ——”

Gần như là ngay khi Tô Nguyệt Thiền vừa bước chân ra ngoài, kho lúa ngay lập tức ầm ầm sụp đổ. Dưới ánh trăng, kho lúa biến thành một đống phế tích.

Tô Nguyệt Thiền nhìn sang bên cạnh, vụ nổ cách đó không xa, hẳn là những người khác kích bom gây nổ… Bọn họ gặp phải nguy hiểm sao?

Bên ngoài kho lúa rõ ràng có dấu vết đánh nhau nhưng lại không có thi thể, nhất thời Tô Nguyệt Thiền không cách nào phán đoán được tình hình.

Cuối cùng Tô Nguyệt Thiền quyết định đi tìm những người khác, tập hợp lại trước.

Tô Nguyệt Thiền vừa rời khỏi kho lúa thì đống phế tích sụp đổ đằng sau chợt chuyển động, từng khúc, từng khúc xương trắng bay ra ngoài.

Xương trắng tập hợp lại, dưới ánh trăng, chúng biến thành một bộ xương dê khổng lồ.

Dưới lòng đất dâng lên làn khói đen kịt, bay vào trong hốc mắt trống rỗng của bộ xương dê, chiếm giữ bên trong, một tia sáng đỏ nằm ngang lóe lên ngay chính giữa.

Nó hoạt động chân, liếc mắt nhìn về phía Tô Nguyệt Thiền rời đi, di chuyển hai chân đuổi theo Tô Nguyệt Thiền.

Tô Nguyệt Thiền đi không bao lâu liền phát hiện phía sau có động tĩnh, vừa nghiêng đầu qua nhìn liền thấy một vật khổng lồ trắng muốt đang đuổi theo cô ấy.

Khói đen chiếm giữ hốc mắt của bộ xương dê, tia ánh sáng đỏ nằm ngang ở chính giữa lóe lên trông vô cùng quỷ dị.

Xương dê thấy Tô Nguyệt Thiền phát hiện ra nó, tia sáng đỏ trong hốc mắt sáng lên, cúi đầu xông tới định đâm Tô Nguyệt Thiền.

Cặp sừng xương trắng trên đầu hệt như máy ủi đất, tất cả các chướng ngại vật chặn trước mặt nó chẳng là cái thá gì hết.

Bộ xương dê cao ước chừng hai mét rưỡi, Tô Nguyệt Thiền đứng trước mặt nó trông vô cùng nhỏ bé.

Nhưng mà như vậy cũng có chút chỗ tốt.

Tô Nguyệt Thiền ỷ vào thân thể linh hoạt, lướt qua từ bên dưới bộ xương dê, điều khiển đinh thép bắn thẳng lên đùi bộ xương dê.

Đinh thép va chạm với xương dê giống như va vào kim loại, tia lửa bay khắp nơi.

Những chiếc đinh thép nhìn qua trông vô cùng bình thường lại mạnh mẽ chặt đứt một chiếc đùi dê. Bộ xương dê mất cân bằng, cơ thể to lớn ngã rầm xuống đất.

Tô Nguyệt Thiền chui ra từ dưới phần bụng của bộ xương dê, cầm lấy mấy cục xương, lật hai ba lần trên thân xương dê.

Mục tiêu của cô ấy là mắt của bộ xương dê.

Chỗ xương chân đang gãy của xương dê cót két chuyển động, chẳng mấy chốc đã bổ sung vào phần gãy, nó lại lần nữa đứng dậy, đột nhiên hất đầu.

Tô Nguyệt Thiền đã leo tới cổ của bộ xương dê suýt chút nữa là bị nó hất văng.

Tô Nguyệt Thiền ôm lấy một khúc xương, theo chuyển động của đầu dê, thân thể cô ấy bị quăng qua quăng giữa không trung. Vài cây đinh thép bay ra từ trong cơ thể cô ấy, bay lơ lửng bao vây đằng trước bộ xương dê, áp sát tới mắt nó.

Xương dê nghiêng đầu, hung hăng đụng lên bức tường bên cạnh.

Tô Nguyệt Thiền bị đá vụn văng tung tóe đập rách đầu. Cô ấy nắm chặt khúc xương, mượn lực tung mình nhảy lên thân xương dê.

“Sao cô lại giúp bọn họ?” Xương dê nói tiếng người, vừa phẫn nộ vừa oán độc.

Giọng nói này chính là giọng của đầu dê trước đó.

Hồi nãy Tô Nguyệt Thiền ở bên trong chém giết đầu dê nhưng cô ấy cứ cảm thấy nó vẫn chưa chết…

Hiện tại đã xác thực phỏng đoán của cô ấy.

Dê thần lại lần nữa vọt tới vách tường, giọng của nó cũng vang lên theo sát: “Cô trong mắt bọn họ cũng là dê, tại sao cô lại giúp bọn họ?”

“Ta đang tự giúp chính mình.” Tô Nguyệt Thiền trả lời câu hỏi của nó.

Bình Luận (0)
Comment