Edit: Sơ
Beta: Wendy, Yan
Bọn họ muốn đánh thức Liễu Liễu nhưng lần này dù làm gì cũng đều không có hiệu quả.
Cuối cùng Mâu Bạch Ngự trực tiếp đánh ngất Liễu Liễu.
“Do tôi không tốt, vừa rồi không để ý tới cô ấy…” Trần Thanh Diệc đứng gần Liễu Liễu nhất, cảm thấy có chút tự trách: “Cô ấy vốn đã bị ô nhiễm nghiêm trọng hơn chúng ta, lại còn sử dụng kỹ năng.”
Tô Nguyệt Thiền để Nhung Trang đỡ Liễu Liễu: “Phải tìm ra được chìa khóa qua ải trước khi Liễu Liễu hoàn toàn bị ô nhiễm.”
Bọn họ không thể đợi được đến khi phó bản kết thúc.
Ô nhiễm sẽ không dừng lại.
Một khi Liễu Liễu cho rằng bản thân cô ấy là ‘Dê’ thì cô ấy sẽ không ra được nữa.
Lúc này Ngân Tô mới lên tiếng: “Tôi đã hỏi được nơi thôn thân vứt đồ vật tùy thân của những người bị lừa tới đây.”
“??”
Hỏi ai?
Dù sao thì lúc này cũng không phải thời điểm xoắn xuýt những chuyện này, tìm được chìa khóa qua ải quan trọng hơn.
***
***
Nơi thôn dân vứt đồ vật tùy thân của những người bị lừa tới ở ngay cạnh cái hang kia, bị một phiến đá che lại, trên phiến đá mọc đầy rêu xanh, bên cạnh còn mọc đầy cỏ dại, nếu không có người chỉ đường thì rất khó có thể phát hiện ra nơi này.
Dịch phiến đá qua bên cạnh, một mùi nấm mốc xộc thẳng vào mũi.
Hang đá khá sâu, đứng bên trên có thể trông thấy đủ các thứ đồ lung tung lộn xộn chất thành một ngọn núi nhỏ.
Lớn thì quần áo, túi xách, hộp rỉ sét, nhỏ thì dây buộc tóc, búp bê.
Ngân Tô đi xuống dưới hang đá, đồ vật dưới đây còn nhiều hơn cả những gì họ nhìn thấy khi đứng bên trên.
Không biết cái thôn này đã lừa bắt bao nhiêu người về…
Mâu Bạch Ngự quan sát xung quanh, nói: “Nếu tính theo tuổi của chúng ta ở trong thôn thì có lẽ phải tìm đồ cách đây khoảng 10 năm, đồ sẽ nằm ở bên dưới một chút…”
Đồ bên trên khá mới, có vẻ như không có ai dọn dẹp đồ ở đây, cứ vứt đồ chồng chất ở đây hết năm này qua năm khác.
Ngân Tô có thuật giám định nên tìm đồ rất nhanh nhưng cô cũng không giúp bọn họ.
Dù vậy thì cô cũng phải tìm đồ chứng minh thân phận của mình nên Ngân Tô lấy từ trong cung điện ra một cây kìm gắp than, cầm kìm gắp than bắt đầu bới rác — đúng, chính là rác.
Những người khác trực tiếp dùng tay: “…”
Còn phải để ý như vậy sao?
Đúng là những thứ này có chút bẩn nhưng thi thể thối rữa bọn họ còn đã chạm qua rồi, chút bẩn này thì có là gì?
Người chơi lăn lộn sờ bò trong phó bản đã sớm chẳng thèm để ý là động vào thi thể hay là rác nữa rồi.
Ngân Tô miệt mài bới, những người chơi còn lại cũng chỉ để ý một chút rồi thôi, tiếp tục làm chuyện của mình.
Cam Tiểu Tinh ở lại bên trên trông coi Liễu Liễu đang hôn mê, nếu Liễu Liễu tỉnh dậy mà vẫn là dáng vẻ kia, dưới điều kiện tiên quyết là không làm tổn thương đến cô ấy, Cam Tiểu Tinh có thể dùng kỹ năng khống chế Liễu Liễu.
Vậy nên trong hang đá tính cả Ngân Tô là có sáu người.
Trong hang đá chỉ có tiếng bới rác, tất cả mọi người đều im lặng, phải nhanh chóng tìm ra manh mối, xác định phỏng đoán của bọn họ là đúng.
Ngân Tô bới bới, đột nhiên trông thấy một tập vẽ.
Bên trên tập vẽ là hình một con dê, con dê kia đột nhiên giống như sống dậy, gương mặt bắt đầu biến lớn, há miệng…
Ngân Tô mặt không cảm xúc, đâm một phát cái kìm gắp than vào miệng con dê, đâm thủng đầu nó.
Tập vẽ khôi phục lại nguyên trạng, hình vẽ trên bìa cũng không phải hình dê mà là một hình chibi.
“Tô tiểu thư?”
Hành động của Ngân Tô có chút khó hiểu khiến Mâu Bạch Ngự chú ý.
Ngân Tô giơ tập vẽ bị kìm gắp than đâm thủng quơ quơ với bọn họ, để lộ ra hàm răng trắng: “Mấy người phải cẩn thận chút đấy, biết đâu lại gặp được chuyện kinh hỉ gì đó.”
“…”
Kinh hỉ… Kinh hãi thì có!
“Rầm!”
Ngân Tô vừa dứt lời, phía đối diện chợt vang lên một tiếng động lớn.
“Mộc Đồng?” Trần Thanh Diệc phi tới chỗ Mộc Đồng: “Làm sao vậy?”
Mộc Đồng nhìn chằm chằm đống rác chất trước mặt: “Tôi thấy một đôi sừng dê.”
Trong hang đá này chỉ có đồ của con người, không có bất kỳ thứ gì liên quan tới dê, vậy nên cặp sừng dê đó rất kỳ lạ, huống chi… Cô ấy còn cảm thấy sừng dê động đậy.
Trần Thanh Diệc không thấy cặp sừng dê nào hết: “Ở đâu cơ?”
Mộc Đồng tiến lên lật ra xem, chỗ vừa rồi đã không còn thấy sừng dê đâu nữa, lắc đầu: “Biến mất rồi.”
Giọng của Tô Nguyệt Thiền truyền từ bên kia tới: “Mọi người cẩn thận chút, trong hang động hiến tế kia có quái vật phi nhân loại tồn tại, nói không chừng chỗ này cũng có.”
Ví dụ như những người chết bị coi thành ‘Dê’ kia.
Theo lý thuyết thì đáng lẽ ra bọn họ cũng phải xuất hiện nhưng lại hoàn toàn không hề thấy sự hiện hữu của bọn họ ở trong thôn nên rất có thể là có hạn chế gì đó.
Phải cần người chơi kích hoạt điều kiện nào đó thì bọn họ mới có thể xuất hiện trong thôn.
“Tiếp tục tìm đi.”
Mộc Đồng cũng nói với Trần Thanh Diệc: “Tôi không sao, anh cứ đi tìm của anh đi.”
Trần Thanh Diệc gật đầu, quay lại chỗ của mình.
Anh ta vừa cúi người, định nhặt cái cặp sách in hình ngôi sao lên thì bên tai đột nhiên có luồng gió lạnh thổi qua.
“Mày cũng phải ở lại!”
Trần Thanh Diệc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Đồng đội của anh ra đều đang tập trung tìm kiếm, không ai phát hiện ra điều bất thường.
“Mọi người không nghe thấy tiếng gì sao?” Trần Thanh Diệc lên tiếng dò hỏi.
“Ở lại! Ở lại với bọn ta!”
“Không ai được rời đi, chúng ta giống nhau.”
“Ở lại với bọn ta…”
“Ở lại!” Tiếng thét bén nhọn như nổ tung bên tai Trần Thanh Diệc, một con dê màu đen bỗng chốc xuất hiện trước trước mặt rồi lao nhanh tới đâm thẳng vào ngực anh ta.
“Ầm ——”
Trần Thanh Diệc bị đâm trở tay không kịp, lảo đảo ngã trên đống rác, lật người thì lại lăn xuống mặt đất ẩm ướt, một bên mặt dính toàn nước bùn.
Một con dê màu đen như ẩn như hiện trong không khí, móng dê quẹt quẹt trên không trung sau đó cúi đầu lao tới.
“Trần Thanh Diệc!” Mâu Bạch Ngự lập tức nhảy qua, kéo Trần Thanh Diệc dậy.
Con dê đen đâm trúng đống rác, thoáng cái đã biến mất, không thấy đâu nữa.
Nhưng chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều phát hiện xung quanh lại bỗng xuất hiện hết con dê đen này đến con dê đen khác, trong miệng chúng phát ra tiếng người:
“Ở lại, ở lại…”
Từng tiếng từng tiếng ‘Ở lại’ trùng điệp, giống như một câu thần chú.
Xung quanh không ngừng xuất hiện dê đen, trong hang đá chi chít toàn dê đen bao vây bọn họ ở giữa.
***
***
“Chát!”
Quái vật tóc một phát tát bay con dê cứ lải nhải ‘Ở lại’ bên tai Ngân Tô, cô đưa tay lên xoa xoa tai: “Ồn chết đi được.”
Dê đen bị tát văng tán loạn, dê đen xung quanh quay đầu nhìn cô, giọng lại càng lớn hơn.
Ngân Tô tát một phát lên mặt con dê đứng gần cô nhất, dê đen ở trong trạng thái bán trong suốt nhưng vẫn bị trúng cái tát kia.
Cả con dê bay thẳng ra ngoài, bị quái vật tóc chặn lại ở đằng sau, xé thành hai nửa.
Những người khác: “…”
Thỉnh thoảng quái vật tóc sẽ xuất hiện, những người khác đều biết đến sự tồn tại của nó.
Nhưng trước đây nó có chút giống trộm, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ nó thì đã biến mất.
Cũng chưa từng bày ra sức chiến đấu chân chính của nó trước mặt bọn họ.
Lúc này, bọn họ mới phát hiện ra nó lại lợi hại như vậy, trông nó xé xác dê đen đơn giản như xé bông.
Ngân Tô khẽ nhíu mày: “Các vị, không ra tay đi còn đợi chúng nó mở tiệc à?”
Trần Thanh Diệc hỏi với vẻ không chắc chắn: “… Cứ trực tiếp đánh vậy thôi à?”
“Không thì sao?” Ngân Tô kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ mấy người còn muốn làm một cái nghi thức, dập đầu bái lạy rồi mới đánh à?”
“…”
Ặc.
Còn không phải là bọn họ cho rằng cô có điều mới muốn chia sẻ sao…
Không có thêm tri thức mới, bọn họ chỉ có thể thể giữ vững tinh thần, đối phó với đám dê đen bất chợt nhảy ra.