Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 566

Edit: Sơ

Beta: Wendy, Yan

Bản thân những con dê đen này không quá mạnh nhưng thắng ở số lượng nhiều, vừa đánh tan một con đã có một con khác xuất hiện.

Hang đá trước đó vẫn còn khá rộng rãi lúc này lại có vẻ chật hẹp.

Mấu chốt là không thể tùy ý phá hỏng đồ vật trong hang khiến nhóm người chơi đánh nhau có vẻ bó tay bó chân.

“Xem có thể dẫn bọn nó ra ngoài không!”

Tô Nguyệt Thiền muốn dẫn chúng ra khỏi hang đá, ra ngoài rồi xử lý chúng.

Nhưng đám dê đen này cứ hễ tới gần cửa hang một chút là lại lùi vào trong, còn trực tiếp thay đổi mục tiêu, tấn công những người khác trong hang đá.

“Tất cả các người đều phải ở lại, ở lại với bọn ta… Không ai được phép rời khỏi đây.”

Vô số giọng nói rầm rì chồng chéo lên nhau, vang lên khắp nơi trong hang đá.

“Ở lại…”

“Giữ bọn chúng lại…”

Kế hoạch dụ chúng ra ngoài thất bại, mọi người chỉ có thể tiếp tục quần nhau với bọn chúng trong hang đá.

Trần Thanh Diệc tới gần cửa hang đá, ném cặp sách trong tay lên đồng thời hô lên trên một câu: “Cam Tiểu Tinh, cậu xem thử xem trong túi có manh mối gì không.”

***
***

Một chiếc cặp sách bay từ cửa hang lên, rớt trúng bụi cỏ.

Sau đó Cam Tiểu Tinh nghe giọng của Trần Thanh Diệc, anh ta liếc nhìn Liễu Liễu vẫn còn đang bất tỉnh, nhanh chóng bước qua nhặt cặp sách lên.

Mặt trước cặp sách in vài hình ngôi sao, trước đó Liễu Liễu tìm được một chiếc áo in dòng chữ ‘Nhà trẻ Tinh Tinh’ trong nhà kia.

Cam Tiểu Tinh mở cặp sách ra, bên trong không có đồ gì hết.

Đến một quyển sách Cam Tiểu Tinh cũng không tìm thấy. 

Cam Tiểu Tinh lại tìm khắp các chỗ khác trong cặp mấy lần, cuối cùng tìm được một thứ hình vuông cứng cứng trong một ngăn túi nhỏ.

Là loại thẻ đưa đón khá phổ biến ở nhà trẻ.

Bên ngoài phủ một lớp vỏ nhựa, tuy tấm thẻ đã bị phai màu nhưng nội dung bên trên vẫn đầy đủ.

Cam Tiểu Tinh trông thấy cột họ tên, lập tức đi tới chỗ Liễu Liễu, anh ta thử nhét tấm thẻ vào trong tay Liễu Liễu.

Nhưng Liễu Liễu đang hôn mê, anh ta không thể nghe thấy âm thanh trò chơi thông báo của Liễu Liễu.

“Liễu Liễu… Liễu Liễu, tỉnh tỉnh.”

Cam Tiểu Tinh gọi gần một phút đồng hồ, mí mắt Liễu Liễu mới khẽ cử động một cái. Cô ấy chậm rãi mở mắt, đồng tử đã trở lại bình thường.

Cam Tiểu Tinh thở phào: “May quá.”

“Tôi…” Liễu Liễu hoa mắt choáng váng, có chút không rõ tình hình hiện tại: “Chúng ta không ở trong thôn à?”

Cô ấy không nhớ rõ được trước đó đã xảy chuyện gì.

Nhưng cô ấy ngất đi thế này thì đoán chừng cô ấy lại mất không chế, bị bọn họ đánh ngất.

“Ừ, đang ở gần hang.” Cam Tiểu Tinh chỉ chỉ tấm thẻ đưa đón trong tay cô ấy: “Cô có nhận được thông báo của trò chơi không?”

Liễu Liễu cúi đầu nhìn, lắc đầu: “Không thấy.”

“Không có tác dụng à…” Cam Tiểu Tinh nhíu mày: “Sai rồi sao? Bọn họ tìm lộn à? Đội trưởng, không được rồi! Tìm được một cái tên nhưng hình như không có tác dụng.”

Cam Tiểu Tinh hét xuống dưới hang động.

***
***

Ngân Tô ở bên cạnh vẩy nước, nhìn những người khác đối phó với dê đen.

Đám dê đen này tuy đông nhưng cũng chẳng phải vấn đề gì khó với tổ đội phối hợp ăn ý, có thể hỗ trợ cho nhau như bọn họ.

Nhưng vào đúng lúc này, tiếng của Cam Tiểu Tinh truyền từ bên trên xuống.

Bên ngoài chiếc cặp sách chỉ kia in hình vài ngôi sao, Trần Thanh Diệc cũng không chắc được liệu nó có liên quan tới Liễu Liễu không.

Lúc này nghe thấy Cam Tiểu Tinh nói không có tác dụng, Trần Thanh Diệc cũng có chút hoài nghi có phải mình tìm lộn rồi không.

“Là nhận thức.”

Trần Thanh Diệc quay đầu nhìn về phía Ngân Tô, người vừa lên tiếng, đầu óc xoay chuyển lập tức hiểu ý.

Nếu như bọn họ muốn tìm lại thân phận của mình, vậy thì bọn họ phải nhận định thân phận của mình chứ không phải chỉ cần tìm thấy cái tên là xong.

… Cần phải nhận định thân phận của bọn họ.

Vậy phải nhận định như thế nào đây?

Dựa theo thủ tục pháp luật cần CCCD, sổ hộ khẩu nhưng bọn họ đang ở trong trò chơi, chắc chắn không chỉ cần đơn giản như vậy…

Một lát sau, Trần Thanh Diệc chợt nảy ra ý tưởng, gọi với lên trên: “Gọi tên của cô ấy.”

***
***

Tên…

Cam Tiểu Tinh quay đầu gọi Liễu Liễu: “Tống Nhiên…”

Một con dao giải phẫu bất chợt xẹt qua, đáy mắt Cam Tiểu Tinh lóe lên tia hàn quang. Anh ta bắt lấy tay Liễu Liễu nhưng vẫn chậm một bước, bị mũi dao đâm trúng bả vai.

Máu tươi nhuốm đỏ hết cả phần vai áo, trên mặt Liễu Liễu bắt đầu mọc ra những sợi lông dê xoăn tít bằng tốc độ chóng mặt, đôi đồng tử mang kỳ dị đang nhìn chằm chằm anh ta hệt như ánh mắt của loài động vật ăn thịt khi rình mò con mồi.

Cam Tiểu Tinh cầm lấy tay Liễu Liễu, rút con dao giải phẫu đang ghim trên bả vai ra, đồng thời cướp lấy con dao khỏi tay cô ấy.

Liễu Liễu không có dao bèn trực tiếp dùng tay không nhắm thẳng vào mắt Cam Tiểu Tinh.

“Liễu Liễu, cô mau tỉnh táo lại đi!”

Cam Tiểu Tinh đè Liễu Liễu xuống đất, đổi cách gọi: “Tống Nhiên, Tống Nhiên…”

Liễu Liễu không nghe thấy tiếng Cam Tiểu Tinh gọi, cô ấy giãy giụa muốn đứng dậy, khuôn mặt gần như là bị lông dê phủ kín.

Cam Tiểu Tinh không biết gọi tên có tác dụng không.

Chỉ khi Liễu Liễu giữ được tỉnh táo, anh ta mới biết cô ấy có nhận được thông báo không.

Hiện tại Liễu Liễu căn bản là không có cách nào đáp lại anh ta.

Lông dê trên mặt Liễu Liễu vẫn đang mọc thêm, hơn nữa đám lông dê kia còn đang có xu hướng lan xuống cổ.

Cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc cô ấy sẽ biến thành dê.

Cam Tiểu Tinh đè Liễu Liễu lại, nhanh tay lấy đạo cụ ra, trong tay lập tức xuất hiện một bình thuốc.

【Ma dược: Là một bình thuốc chứa đầy ma pháp, bạn hy vọng nó có tác dụng gì, nó sẽ có tác dụng gì. Ma dược tuy tốt, nhưng đừng nghiện quá nha.】

【Hạn chế sử dụng: Giới hạn người chơi.】

Cam Tiểu Tinh mở bình thuốc ra, quay mặt Liễu Liễu lại, bóp cằm cô ấy ép đổ một nửa bình thuốc vào.

Dung tích của bình ma dược này là 50ml, mỗi lần sử dụng hết 10ml, có thể dùng được năm lần.

Trước đó đã dùng hết ba lần, hiện tại dùng thêm một lần nữa nên chỉ còn lại một lần cuối cùng.

Liễu Liễu sau khi uống thuốc đã bắt đầu ngừng giãy giụa, tuy lông dê trên mặt không biến mất nhưng ánh mắt đã dần tỉnh táo lại.

“Tống Nhiên.” Cam Tiểu Tinh lập tức gọi một tiếng: “Có thấy thông báo không?”

Anh ta nhìn chằm chằm Liễu Liễu, hy vọng có thể lấy được tin tức tốt từ chỗ cô ấy.

Liễu Liễu đã tỉnh táo lại, cô ấy vẫn lắc đầu.

“Để xác nhận thân phận cần người bên ngoài công nhận, cũng cần phải có cả nhận thức của chính bản thân…”  Cam Tiểu Tinh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi gọi cô một lần, cô phải đáp lại tôi.”

Liễu Liễu gật đầu.

“Tống Nhiên.”

“Ừ, tôi đây.”

【Chúc mừng người chơi 30400512 đã lấy được chìa khóa qua ải Thôn Dương, cô có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào.】

Liễu Liễu vô thức nở một nụ cười: “Có rồi.”

“Cô ra ngoài trước đi.”

Liễu Liễu biết tình hình của mình không ổn, cô ấy nên ra ngoài trước, nếu không chẳng những không thể giúp được đồng đội mà còn có thể liên lụy cả bọn họ.

Vậy nên Liễu Liễu ngay lập tức sử dụng chìa khóa, rời khỏi phó bản.

Cam Tiểu Tinh thấy bóng dáng Liễu Liễu biến mất liền ngay lập tức nhảy xuống hang đá.

Dê đen trong hang đá không còn lại nhiều lắm, Tô Nguyệt Thiền với Mâu Bạch Ngự đối phó với đám dê đen kia, còn những người khác đều đang tiếp tục lục lọi tìm kiếm trong đống rác

“Liễu Liễu ra ngoài rồi, thân phận cần người bên ngoài cùng với chính bản thân đồng thời công nhận mới có hiệu lực.”

Nghe tin Liễu Liễu đã rời khỏi, mọi người đều thở phào.

Tình hình cấp bách nhất hiện tại của bọn họ chính là ô nhiễm trên người Liễu Liễu, bây giờ cô ấy đã ra ngoài, thời gian của bọn họ cũng dư dả hơn không ít.

Giống như khi đi thi, còn năm phút nữa là tới giờ nộp bài nhưng đột nhiên giáo viên lại nói là đồng hồ bị hỏng, thực ra là còn nửa tiếng nữa.

Bình Luận (0)
Comment