Edit: Fang
Beta: Wendy
Biệt thự Ngân Sơn tồn tại là để bồi dưỡng ‘tiểu thư’, bọn họ học lễ nghi, tri thức, bồi dưỡng khí chất của ‘tiểu thư’ ở đây.
Ngôi biệt thự này có tổng cộng năm tầng.
Tầng một là đại sảnh, nhà ăn và khu vui chơi giải trí.
Tầng hai là phòng ở và phòng dạy của giáo viên dạy múa là cô, ngoài học múa ra còn có rất nhiều tiết học khác.
Nhưng bây giờ trong biệt thự chỉ có một giáo viên dạy múa là cô, không có giáo viên nào nữa.
Tầng ba, bốn, năm là phòng của các ‘tiểu thư’.
Trước mắt chỉ có sáu ‘tiểu thư’ trong biệt thự.
Có 8 nhân viên, ba NPC nhà bếp, hai người làm tạp vụ, hai nhân viên phục vụ và một bộ trưởng.
NPC được Ngân Tô tiễn tan làm ở cổng chính là một trong hai nhân viên phục vụ, thế nên trước mắt chỉ còn một, cũng chính là NPC đang ‘nhiệt tình’ giới thiệu về biệt thự cho cô bây giờ.
Lúc không có chuyện gì nhân viên tạp vụ sẽ không xuất hiện, họ đều ở trong ký túc xá.
Bộ trưởng phụ trách việc vận hành cả ngôi biệt thự, bà ta cũng là người đích thân phụ trách những chuyện khác của các ‘tiểu thư’.
“Cho tôi xem hồ sơ của các tiểu thư.”
“Cô chỉ là giáo viên dạy múa, không cần…” NPC còn chưa nói xong, thắt lưng đã đau nhói, cô ta lập tức nói: “Tôi không có hồ sơ của các tiểu thư, chúng đều ở chỗ bộ trưởng.”
“Bà ta ở đâu? Dẫn tôi đi gặp bà ta.” Ngân Tô vẫn chưa gặp bộ trưởng: “Dù gì tôi cũng phải làm việc ở đây, vẫn nên đến chào hỏi một chút chứ, nếu không thì mất lịch sự biết bao, đúng không?”
“…”
Bị Ngân Tô khống chế, lúc này NPC cũng không có phản bác, trái lại còn rất chủ động, chỉ cần tìm thấy bộ trưởng, cô ta sẽ để cho bộ trưởng dạy dỗ giáo viên mới tới này!
Đúng là không biết phép tắc!
Cô ta được nhận vào làm kiểu gì vậy!!
Ấp ủ khát vọng tìm người chống lưng, NPC dẫn cô đi tìm bộ trưởng, đi đứng cũng có sức hơn hẳn.
Tiếc rằng đi một vòng cũng không thấy bóng dáng của bộ trưởng đâu.
“Chắc là bộ trưởng ra ngoài rồi…” NPC cũng không ngờ bộ trưởng không ở đây, giấc mộng tìm người chống lưng tan vỡ, NPC đang đứng thẳng lưng lại cúi người xuống.
Cô ta nhìn Ngân Tô một cái: “Hay là lát nữa cô đi tìm bộ trưởng sau?”
“Cô rất sợ tôi sao?”
“…”
Cô ta nên trả lời thế nào?
Ngân Tô vỗ vai cô ta: “Chúng ta đều là đồng nghiệp, về sau mọi người còn phải làm việc cùng nhau, không cần phải sợ hãi.”
NPC gật đầu hùa theo: “Tôi không sợ cô.”
Ánh mắt lạnh lùng của Ngân Tô nhìn qua, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: “Tuy chúng ta là đồng nghiệp nhưng cô phải hiểu rõ địa vị của mình.”
NPC: “…”
Thế rốt cuộc tôi nên sợ cô hay không? Cô nói thẳng ra không được sao?
“Về sau bất cứ lúc nào tôi gọi thì cô phải có mặt, hiểu chưa?”
“… Hiểu.”
Cuối cùng Ngân Tô cũng ân xá, xua tay: “Về đi.”
NPC lập tức chạy bước nhỏ rời đi, rẽ hai khúc xong cô ta mới dừng lại nhìn ra sau.
Nỗi sợ hãi trên mặt đã bị thay thế bằng vẻ u ám, đợi bộ trưởng trở về sẽ cho cô ta biết mặt, lại còn bất cứ lúc nào gọi cũng phải có mặt, hừ!
***
***
Nhà vệ sinh.
Đàm Tam Sơn nhìn khuôn mặt mang đủ loại màu sắc trong gương, trông hệt như như một thằng hề.
“Con điên…”
Đàm Tam Sơn mở vòi nước, định rửa sạch thứ trên mặt.
Nhưng anh ta rửa mãi mà màu sắc trên mặt vẫn không nhạt đi chút nào.
Đáy mắt Đàm Tam Sơn như đang sục sôi cơn thịnh nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Thải Y.
Mặt gương dính nước nên có chút mờ, Đàm Tam Sơn đột nhiên phát hiện người trong gương không giống mình cho lắm.
Anh ta giơ tay lau nước trên gương.
Nhưng càng lau mặt gương càng mờ.
Người trong gương có mái tóc dài, hơi nước làm mờ ngũ quan, nhưng Đàm Tam Sơn rất chắc chắn thứ bên trong không phải anh ta.
Ánh mắt Đàm Tam Sơn nặng nề, cổ tay xoay một cái, một cây gậy sắt xuất hiện trong tay anh ta.
Anh ta giơ gậy sắt lên đập vào gương.
“Ầm ầm!”
Gương vỡ vụn, rơi vãi khắp bồn rửa tay và mặt đất.
Vô số mảnh gương phản chiếu bóng hình của Đàm Tam Sơn, anh ta nhặt một mảnh gương vỡ lên, bên trong là khuôn mặt nhuộm đủ màu sắc của anh ta.
“…”
Đàm Tam Sơn nổi giận đùng đùng ném mảnh gương, quay người rời đi.
Ngay sau khi anh ta rời đi, mảnh gương bị anh ta ném bắt đầu chảy máu, một lượng lớn máu tươi trào ra.
***
***
Đàm Tam Sơn rời khỏi nhà vệ sinh, định đi tìm con điên Thải Y kia, ai ngờ vừa rẽ một cái liền đụng phải giáo viên dạy múa vừa mới gặp mặt.
“Bạn học, hấp ta hấp tấp đi làm gì thế?” Giáo viên dạy múa mỉm cười lên tiếng.
“…”
Ánh mắt Đàm Tam Sơn bị thu hút bởi cái ấm đun nước trong tay giáo viên dạy múa, cô ta xách ấm đun nước làm gì?
Giáo viên dạy múa mất hứng: “Gặp cô giáo mà không biết chào hỏi sao?”
Cuối cùng Đàm Tam Sơn cũng bật ra được mấy chữ: “… Em chào cô.”
“Tốt lắm, lần sau nhớ chào hỏi, học sinh thiếu lễ phép sẽ không được giáo viên thích đâu.” Ngân Tô đi qua anh ta.
Đàm Tam Sơn: “…”
Ngân Tô về phòng, nhét cả quái vật tóc lẫn Đại Lăng vào trong ấm đun nước: “Nhà mới cho tụi mi, ta quá là tốt bụng luôn.”
Đại Lăng bị quái vật tóc chèn ép đến mức phải biến về thành gấu bông: “…”
Quái vật tóc đang định trèo ra khỏi ấm đun nước: “…”
Tốt kiểu này ai mà thích cho nổi!
Quái vật tóc không thích ấm đun nước chút nào, chẳng mấy chốc đã bắt đầu trang hoàng lại căn phòng.
Đại Lăng cũng nhảy ra ngoài, hóa thành dáng vẻ bé gái: “Chị ơi, em ra ngoài tìm manh mối giúp chị được không?”
“Nhóc tốt bụng đến vậy cơ à.”
“Đương nhiên, em đối xử với chị là tốt nhất.”
“Hơ hơ.”
Ngân Tô biết Đại Lăng chỉ muốn ra ngoài chơi, nhưng cô cũng không ngăn cản cô bé, chỉ nhấn mạnh thêm về quy củ như thường lệ.
***
***
Bữa trưa được NPC phụ bếp ở nhà ăn đưa tới tận phòng.
Ngân Tô chắc chắn thức ăn không có vấn đề, ăn trưa xong nghỉ ngơi một lát, cũng sắp đến ba giờ rồi.
Không biết có phải vì lần này thân phận của cô là giáo viên hay không mà đến nay vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì.
Ngân Tô rời giường, khởi động chân tay một lát, chuẩn bị lên lớp.
Tuy không biết tiết học múa có những nội dung gì nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc cô làm một giáo viên dạy múa ưu tú.
Phòng múa là phòng thứ hai từ cuối lên ở bên phải tầng hai, Ngân Tô chắp tay đi tới cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.
Xem ra người chơi rất đúng giờ.
Tốt lắm.
Ngân Tô đẩy cửa đi vào, âm thanh bên trong bỗng chốc nín lặng, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn ra cửa.
Sáu người chơi thì có năm người đã đến.
Vu Uẩn vẫn không hòa nhập cho lắm, một mình đứng ở bên cạnh, có sự ngăn cách rõ ràng với bốn người còn lại.
Đàm Tam Sơn không ở đây.
Sắc mặt của mấy người chơi này đều không ổn lắm, tay của người chơi nam mặc đồ ở nhà đã sưng thành một cục, khuôn mặt toàn là vẻ đau khổ.
Xem ra bọn họ đã phải chịu đựng sự giày vò nào đó.
Cô Tô hết sức hài lòng: “Các em đều rất đúng giờ, tốt lắm…”
Tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài hành lang, tiếp theo đó là bóng dáng Đàm Tam Sơn xuất hiện, anh ta bước nhanh tới cửa.
Có lẽ do đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Đàm Tam Sơn đã thông minh lên: “Em chào cô.”
Ngân Tô: “Em tới trễ rồi.”
Đàm Tam Sơn cau mày: “Vẫn chưa đến ba giờ.”
Ngân Tô: “Đến muộn hơn giáo viên chính là đến trễ.”
“???”
Có nói lý lẽ hay không! Bản thân cô tới sớm thì liên quan quái gì tới tôi!!
Hiển nhiên Đàm Tam Sơn biết rõ quái vật sẽ không nói lý lẽ nên anh ta rất lý trí mà không tranh cãi gì cả.