Edit: Fang
Beta: Wendy
Đàm Tam Sơn bị Ngân Tô phạt ôm đầu đứng lên ngồi xuống ba mươi cái.
Ngân Tô hơi nhướng mày, giọng điệu không tốt lắm: “Nhìn cô làm gì, còn không đi đi, không muốn lên lớp nữa à?”
“…”
Đàm Tam Sơn nén lại cơn giận, đi sang một bên ôm đầu đứng lên ngồi xuống.
…
…
Ngân Tô đợi Đàm Tam Sơn đứng lên ngồi xuống xong mới lên tiếng: “Cô rất vui vì có thể giảng bài cho các em, hi vọng sau này chúng ta sẽ chung sống vui vẻ.”
Mỗi người một vẻ mặt khác nhau, không ai dám lên tiếng.
Ngân Tô cũng không để tâm, tiếp tục nói: “Trước khi vào học các em hãy khởi động làm nóng người trước đã.”
Khởi động?
“Nhìn cô làm gì? Khởi động tay khởi động chân mà cũng không biết à?”
“…”
Khởi động thật à?
Không phải là trò chơi kinh dị gì đó hả?
Hiển nhiên khởi động mà Ngân Tô nói chính là khởi động bình thường.
Để mọi người khởi động vài phút, lúc này Ngân Tô mới gọi bọn họ qua, bắt đầu chính thức vào học.
Giáo viên dạy múa không có kinh nghiệm gì nhưng lại vô cùng tự tin bắt đầu giảng bài:
“Cô cũng không hiểu rõ về các em nên hôm nay các em không cần phải học cái gì quá khó, cô sẽ kiểm tra tố chất cơ thể của các em trước.”
“Các em hãy chắp hai tay đặt trước ngực, bàn chân phải đặt ở bẹn chân trái… Tốt, tốt lắm, nhắm hai mắt lại, duy trì tư thế này, đừng mở mắt ra nhé.”
Thải Y phàn nàn với Vu Uẩn ở bên cạnh: “Đây chẳng phải là kim kê độc lập* sao?”
* Kim kê độc lập: Một tư thế trong thái cực quyền
Vu Uẩn đã đứng theo chỉ dẫn, nghe thấy Thải Y nói vậy, cậu chỉ gật đầu, không hề lên tiếng.
Thải Y quay đầu nhìn một vòng, thấy những người còn lại đều đã làm theo, cô ấy cũng chỉ đành nhắm mắt lại.
Ngân Tô không để tâm bọn họ nói gì, chỉ cần bọn họ không gào thét là được, nếu gào thét thì cô phải ngăn cản bọn họ.
Trừ hai người chơi mới, bốn người còn lại đều đã tôi luyện qua nhiều phó bản, tố chất cơ thể cũng có sự nâng cao nhất định, thế nên tư thế kim kê độc lập này chẳng có gì khó.
Phan Vinh Phương với Hách Huệ đứng vững được một phút cơ thể đã bắt đầu lắc lư không thể khống chế.
Bọn họ đang nhắm mắt, không nhìn được gì nên chỉ có thể dựa vào cảm giác của cơ thể đối với thế giới bên ngoài. Trong đầu bọn họ bắt đầu vẽ ra vô số cảnh tượng kinh dị.
Khuôn mặt Hách Huệ trắng bệch, cô ta cắn chặt răng, khống chế cơ thể đang run rẩy.
Vẻ mặt Phan Vinh Phương cũng như muốn khóc, cơ thể anh ta hơi mập, khó giữ thăng bằng hơn người gầy yếu như Hách Huệ, biên độ lắc lư cũng lớn hơn.
…
…
Ngân Tô chắp tay, đi quanh nhóm ‘học sinh’ của mình hai vòng, tiếng cô đi đi lại lại vang vọng khắp phòng học múa yên tĩnh.
Ngay lúc này, cơ thể Phan Vinh Phương nghiêng sang một bên, va vào Hách Huệ ở cạnh, Hách Huệ mất thăng bằng, hai người cùng lúc ngã xuống đất.
“Á…”
Hách Huệ bị Phan Vinh Phương va vào, đau đến mức kêu thành tiếng, theo bản năng mở mắt ra.
“Chẳng phải cô đã nói là không được mở mắt rồi hay sao?” Một giây sau, một khuôn mặt lật ngược xuất hiện trước mắt cô ta.
“Á!”
Hách Huệ bị dọa đến nỗi hét lớn một tiếng.
“Suỵt!” Ngân Tô đặt một ngón tay lên cánh môi: “Học sinh hay gào thét sẽ không được giáo viên thích đâu.”
Tiếng hét của Hách Huệ như bị kẹt lại trong cổ họng, nỗi sợ khiến cô ta dùng tay chống mặt đất, vội lùi ra sau, cơ thể lại bất cẩn va phải Hoa Hồng Lê.
Hoa Hồng Lê nghiêng ngả một cái, nhưng cô ấy nhảy né ra, chẳng mấy chốc đã đứng vững trở lại.
Phan Vinh Phương cũng chẳng khá hơn là bao, lúc ngã xuống đất anh ta đã đè vào bàn tay bị sưng của mình, suýt nữa thì ngất vì đau.
Góc nhìn của anh ta tuy không trực tiếp đối diện với khuôn mặt Ngân Tô, nhưng nghe thấy giọng nói của cô, cơ thể vẫn không thể kiềm chế được mà run rẩy, nửa th*n d*** có một dòng nước ấm trào ra.
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô đang khom lưng liền đứng thẳng dậy, hơi cạn lời mà nhìn Phan Vinh Phương, người lớn chừng này mà lá gan chỉ bằng hạt vừng.
Cô cũng có làm gì đâu…
Ngân Tô không nhận được quy tắc cụ thể của tiết học múa nên cô định tự tạo ra quy tắc của mình.
Thế là giáo viên ưu tú – cô Tô mỉm cười lên tiếng: “Hai em không nghe lời cô lắm nhỉ, hình phạt là sau khi tan học hai em hãy ở lại luyện tập cho thật tốt đi.”
Phan Vinh Phương: “…”
Hách Huệ: “…”
Bị giáo viên giữ lại… chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Liệu bọn họ có chết không?
Liệu cô giáo có giết bọn họ không?
Sự hoảng hốt và nỗi sợ hãi giống như một cái cưa, kéo qua kéo lại trên trái tim của bọn họ.
Mỗi tiết một tiếng, Ngân Tô để người chơi làm tư thế kim kê độc lập gần một tiếng.
Giữa chừng, ngoài hai người mới xảy ra chuyện ra thì những người còn lại đều kiên trì tới cùng.
Đến giờ tan học, giáo viên ưu tú · Tô không chậm trễ một giây nào, vỗ tay kêu dừng: “Hôm nay các em biểu hiện rất tốt, cô đã bắt đầu mong chờ vào tiết học ngày mai rồi đấy.”
Vu Uẩn khởi động cái tay cái chân đau nhức, ánh mắt dừng ở trên người cô gái đang cười có vẻ u ám.
Thải Y nắm tay lại, đấm đấm lên đùi của mình, lẩm bẩm: “Tôi thì lại không mong chờ chút nào, sắp chết rồi sắp chết rồi…”
Vu Uẩn: “…”
Thải Y nói sắp chết rồi xong, đột nhiên giơ tay hỏi: “Cô ơi, ngày mai vẫn học vào giờ này sao?”
Ngân Tô rất ân cần trả lời: “Đúng vậy, ba giờ chiều mỗi ngày chính là giờ học múa của chúng ta.”
“Chúng ta học múa làm gì thế?”
Ngân Tô nhếch môi cười một tiếng: “Ngay cả mục đích em tới nơi này làm gì mà em cũng không nhớ sao?”
Cô nào biết người chơi phải học múa để làm gì đâu, làm cái được gọi là ‘tiểu thư’ kia à?
Thế là Ngân Tô đá vấn đề này về cho bọn họ, đây cũng là chuyện quái vật thích làm nhất.
Có lẽ Thải Y biết vấn đề này không thể nhận được câu trả lời từ ‘giáo viên’ thế là cũng không tiếp tục dây dưa nữa.
Người chơi rời khỏi phòng học múa.
Lúc này hai người mới cũng run bần bật muốn lẻn ra ngoài nhưng bị Ngân Tô gọi lại.
“Hai em ở lại đây luyện tập đủ một tiếng mới được rời đi.” Ngân Tô đi ra khỏi cửa, trước khi đóng cửa còn bổ sung một câu: “Luyện tập cho tốt, đừng để cô thất vọng nhé.”
Cửa phòng bị đóng lại.
Phòng học múa chỉ còn lại Hách Huệ và Phan Vinh Phương.
Hách Huệ và Phan Vinh Phương không kìm nén nổi nữa, bắt đầu ôm đầu khóc.
Khóc được hai phút, Hách Huệ không kìm được mà lên tiếng: “Làm, làm sao đây… Chúng ta phải luyện tập thật ư?”
Bản thân Phan Vinh Phương còn đang hoang mang lo sợ, anh ta đâu biết nên làm thế nào.
Phan Vinh Phương nhìn cánh cửa đóng chặt: “Hay là chúng ta ra ngoài tìm bọn họ…”
Hách Huệ lắc đầu theo bản năng: “Anh không nghe Hoa tiểu thư nói… Tốt nhất là đừng đối đầu với NPC sao? Lỡ… Lỡ như chúng ta ra ngoài rồi vi phạm quy tắc tử vong thì làm sao? Tôi không muốn chết…”
Phan Vinh Phương cũng không muốn chết.
Phan Vinh Phương nuốt nước bọt, nghẹn ngào nói ra mấy chữ: “Thế… Chỉ có thể luyện tập?”
Phòng học múa rất rộng rãi, tường bên phải còn là tường gương, kéo không gian ra càng rộng càng lớn hơn.
Hai người Phan Vinh Phương và Hách Huệ ở chỗ này, tấm gương phản chiếu bóng hình bọn họ.
Cô giáo không nói là lúc luyện tập phải nhắm mắt nên hai người đều mở mắt.
Bọn họ nhìn bóng mình trong gương, bất giác cảm thấy có gì đó bất thường.
Cơ thể bọn họ mảnh mai yếu ớt như vậy sao?
Hơn nữa… Có phải người trong gương đang càng ngày càng gần hay không?
Người trong gương là bọn họ sao?
“Nhắm mắt… Nhắm mắt lại!!” Hách Huệ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, khẽ lẩm nhẩm: “Không nhìn thấy không nhìn thấy…”