Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 588

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Mấy người Vu Uẩn rời khỏi phòng học múa, xuống khu giải trí ở tầng 1, ở đó có thể tùy ý ra vào, bên trong có thể xem phim, chơi game.

Đàm Tam Sơn không đi cùng bọn họ, rời khỏi phòng học múa, anh ta âm u nhìn Thải Y, có lẽ là thấy Thải Y ở cùng bọn họ nên đành rời đi.

Thế nên lúc này chỉ có ba người Vu Uẩn, Hoa Hồng Lê, Thải Y ở khu giải trí.

Hoa Hồng Lê lên tiếng trước: “Chắc hẳn lộ trình mỗi ngày của chúng ta đều đã được sắp xếp, bây giờ có thể chắc chắn tiết học múa là cố định, nhưng những việc khác thì chưa chắc, phải sang ngày mai mới biết được.”

Buổi sáng bọn họ bị đuổi vào thư viện, chắc phải đến 10 giờ, NPC nữ kia mới xuất hiện gọi bọn họ qua phòng trà học nghệ thuật pha trà.

12 giờ đến 14 giờ là giờ ăn trưa và nghỉ ngơi tự do.

14 giờ đến 15 giờ là giờ học thư pháp.

15 giờ đến 16 giờ là giờ học múa.

Ở thư viện là an toàn nhất vì không ai trông chừng bọn họ.

Nhưng nghệ thuật pha trà và thư pháp đều có NPC, tuy không dạy bọn họ nhưng nếu bọn họ có hành động bất thường sẽ bị NPC trách phạt.

Bàn tay sưng của Phan Vinh Phương là do lúc học thư pháp bị NPC dùng thước gỗ đánh.

Còn lâu mới đến buổi tối, kế tiếp còn có tiết học gì nữa?

NPC kia chưa xuất hiện nên tạm thời bọn họ cũng không biết. 

“Chị gái xinh đẹp, lúc nãy chị tìm được gì trong phòng hai người mới kia chưa?”

Hoa Hồng Lê không trả lời mà hỏi lại: “Chắc hẳn phòng của hai người cũng có nhỉ?”

Bọn họ đều biết rõ đối phương đang hỏi cái gì.

Thải Y cũng hào phóng, trực tiếp lấy mảnh giấy ra: “Nè.”

【Chúng ta đều là con gái】

Kể cả người chơi nam NPC cũng gọi là ‘tiểu thư’, cách bài trí trong phòng bọn họ cũng là phong cách của con gái.

Thế nên ở trong phó bản này, người chơi nam có thiết lập nhân vật mang giới tính nữ.

Hoa Hồng Lê lấy hai mảnh giấy ra.

【D3-037】

【Ban đêm nghe thấy có người gọi tên bạn, đừng trả lời.】

Hoa Hồng Lê: “Một mảnh là của tôi, một mảnh được tìm thấy trong phòng của Phan Vinh Phương. Khi qua phòng Hách Huệ thì đúng lúc có NPC đang dọn dẹp ở trong, bên trong không còn manh mối gì.”

Muộn thêm một bước, mảnh giấy trong phòng Phan Vinh Phương cũng sẽ bị dọn mất.

Vu Uẩn cũng khẽ bổ sung mảnh giấy mà mình tìm được: “Cái tôi tìm được là đừng nhìn ra ngoài cửa sổ.”

“Hả… Chị nhìn ra ngoài rồi, chị còn nằm bò lên cửa sổ nhìn trên dưới trái phải đông tây nam bắc rồi cơ.” Thải Y ôm đầu.

Vu Uẩn ‘ặc’ một tiếng: “Cũng chưa chắc đã chính xác.”

Trước khi tìm thấy mảnh giấy, cậu cũng đã nhìn ra ngoài cửa sổ rồi, trước mắt vẫn chưa xuất hiện vấn đề gì.

“Cũng đúng.” Thải Y mân mê cọng tóc: “Những cái còn lại đều dễ hiểu, dãy số kia có ý nghĩa gì?”

Hoa Hồng Lê: “Không biết, bây giờ vẫn chưa phát hiện manh mối liên quan đến dãy số này.”

Vu Uẩn cũng chưa phát hiện thứ gì liên quan đến con số.

Phát hiện của ba người đều không tính là nhiều.

Thậm chí bọn họ còn chưa tìm thấy quy tắc liên quan đến ‘học sinh’.

Mảnh giấy trong phòng là quy tắc rõ ràng duy nhất mà bọn họ tìm được tính tới hiện tại.

Dù sao Vu Uẩn cũng đã có kinh nghiệm, biết phó bản tử vong có cái nết này, manh mối rất ít hoặc là rất khó phát hiện. 

Sau khi trao đổi xong, Thải Y đưa ra lời mời: “Tôi định lẻn ra ngoài cổng xem thử, hai người muốn đi không?”

Lúc trước bọn họ đã muốn ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa NPC đã xuất hiện, ngăn cấm bọn họ.

Quan sát từ cửa sổ, bọn họ không phát hiện bên ngoài biệt thự còn tòa nhà nào khác, nhưng có một phía hoàn toàn không có cửa sổ, ở trong biệt thự không nhìn thấy được.

Hơn nữa sương trắng không hề bao trùm lên bãi cỏ bên ngoài biệt thự, chứng tỏ chắc hẳn bên ngoài vẫn còn thứ gì đó.

“Chúng ta vừa đến gần cổng NPC đã xuất hiện.” Hoa Hồng Lê nói: “Cô có cách ra ngoài?”

Thải Y chu môi thổi một bong bóng cầu vồng, một giây sau cô ấy lại hít vào: “Thế nên tôi mới cần một người cộng sự, đánh lạc hướng NPC giúp tôi đó.”

“Tôi đã quan sát rồi, NPC ở biệt thự này không nhiều nên chắc hẳn NPC trông chừng chúng ta cũng có hạn, có cơ hội lẻn ra ngoài.”

Thải Y nói xong, nhìn Hoa Hồng Lê và Vu Uẩn bằng ánh mắt mong chờ: “Hai người có muốn thử không?”

Hoa Hồng Lê trầm mặc một lát, hỏi: “Cô sẽ chia sẻ manh mối chứ?”

Thải Y giơ tay thề: “Chị gái à, đây là phó bản tử vong đấy, đơn thương độc mã chết thế nào cũng không biết, em tưởng chúng ta đã ngầm hợp tác rồi!”

Hoa Hồng Lê nhìn Vu Uẩn một cái.

Thải Y lập tức nháy nháy mắt với Vu Uẩn: “Em trai, đi cùng nhau đi, lúc chết cũng có đồng bọn đúng không.”

Vu Uẩn: “…”

Cuối cùng Vu Uẩn vẫn gia nhập với bọn họ.

Ra ngoài tìm kiếm trước, nói không chừng sẽ có phát hiện khác.

Thế là Hoa Hồng Lê phụ trách thu hút sự chú ý của NPC, Vu Uẩn và Thải Y nhân cơ hội lẻn ra ngoài.

***
***

Ngân Tô đứng bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy hai bóng hình chạy ra khỏi cổng, chẳng mấy chốc bọn họ đã biến mất ở mép cửa kính.

Cô đi vào từ cổng chính ngôi biệt thự, có thể nhìn thấy cũng chỉ toàn là cỏ.

Nhưng không nhìn thấy mặt sau ngôi biệt thự, chắc hẳn vẫn còn thứ gì đó, nếu không cái bãi cỏ này tồn tại chỉ để người chơi ngắm phong cảnh thôi sao?

Ngân Tô giơ tay muốn mở cửa sổ ra.

Nhưng cửa sổ bị khóa chặt, chỉ có thể mở ra một khe hở cho lọt gió, con người muốn đi xuống được, trừ phi là người giấy.

Ngân Tô thử mấy cái cửa sổ ở hành lang đều như vậy. 

Cửa kính vững chắc, không thể đập vỡ từ bên trong, xem ra lối ra duy nhất vẫn là cổng ngôi biệt thự.

Ngân Tô chỉ đành từ bỏ ý định này, nhân lúc người chơi không ở đây, cô lên tầng xem thử những căn phòng khác.

Tầng ba trở lên, mỗi tầng đều có 10 căn phòng, có to có nhỏ, phong cách bài trí giống nhau.

NPC nói hiện tại chỉ có sáu ‘tiểu thư’, chứng tỏ chắc hẳn trước đây không chỉ có mỗi từng đó, nói không chừng những căn phòng này đều đã từng có người ở.

Ngân Tô định dùng thuật giám định mới nhớ ra mình vẫn chưa mỗi ngày làm một việc tốt.

Ngay lúc Ngân Tô đang nghĩ xem nên tự tìm hay là tìm NPC để kiếm giá trị hành thiện trước thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.

Cô ló đầu nhìn ra ngoài, vừa hay trông thấy một NPC mặc kimono màu lam nhạt ở trên cầu thang, định đi xuống tầng tiếp theo.

NPC ở nhà bếp mặc màu trắng, nhân viên phục vụ là màu hồng nhạt, màu lam nhạt là nhân viên dọn dẹp. 

Ngân Tô lập tức ra ngoài, chạy tới chỗ cầu thang, bước vài bước đuổi kịp, một phát đẩy NPC xuống tầng.

NPC rầm rầm lăn xuống, đụng phải bức tường mới dừng lại.

“Không sao chứ?”

Đầu NPC còn đang oong oong, một bàn tay đột nhiên túm lấy cánh tay cô ta, mạnh mẽ kéo cô ta đứng dậy.

Giọng nói quan tâm vang lên: “Sao cô lại bất cẩn như vậy, lần sau nhớ cẩn thận chút nhé.”

NPC: “…”

NPC ôm cái đầu nhô lên một cục, nhìn lên tầng trên.

Rõ ràng vừa nãy có người đẩy cô ta…

Mà người khả nghi chính là cô Tô mới đến đang đứng trước mặt.

NPC đang định lên tiếng, cô Tô đã đưa cô ta tới gần cầu thang, giọng nói cô dịu dàng: “Mau đi làm việc đi, đừng làm lỡ việc chính.”

NPC bị cưỡng ép đi tới trước bậc thang, bị ép đi xuống hai bước, còn chưa kịp lên tiếng, cô ta lại bị đẩy xuống lần nữa.

Ngân Tô đuổi theo, vừa đỡ NPC dậy vừa nói: “Ôi chao sao cái tay của tôi không chịu khống chế thế này, cô không sao chứ? Đây đây đây, tôi đỡ cô dậy.”

NPC mắt nổ đom đóm: “…”

Có phải cô bị khùng hay không hả!!

Bình Luận (0)
Comment