Edit: Fang
Beta: Wendy
“Giáo viên dạy múa cũng là quái vật mà…” Thải Y nói tiếp: “Hay là trực tiếp đánh luôn đi.”
Vu Uẩn túm lấy Thải Y, kéo cô ấy lại.
“Em trai, em làm gì thế?” Thải Y khó hiểu: “Em sợ thì đứng xa chút, lát nữa nếu chị không đánh lại, em cũng dễ chạy thoát hơn.”
Vu Uẩn: “…”
Em kéo chị là muốn tốt cho chị.
Nhưng Vu Uẩn không nói gì cả, chỉ kéo lấy Thải Y, không cho cô ấy đi vào.
“Ngại quá, tôi không phải quái vật.” Người trong phòng chủ động lên tiếng: “Tôi là người chơi.”
Trò chơi không nói cô không được để lộ thân phận của mình với người chơi, chỉ là bọn họ nhận được thân phận khác nhau mà thôi.
Động tác đọ sức với Vu Uẩn dừng lại, Thải Y quay đầu như người máy, nhìn Ngân Tô.
Thải Y lặp lại một lần: “Người… Người chơi?”
Ngân Tô mỉm cười: “Không giống sao?”
“…”
Giống cái gì?
Cô giống cái gì?!
Cô nói cô là gì cơ!?
“Ha ha ha, quái vật bây giờ đã tiến hóa tới mức độ này rồi, có thể trực tiếp nói ra hai chữ người chơi rồi à?” Thải Y bật cười: “Có phải cô ấy coi chúng ta là đồ ngốc không?”
Vu Uẩn: “…”
Vu Uẩn không lên tiếng.
Nhận thấy biểu cảm Vu Uẩn không bình thường lắm, tiếng cười của Thải Y dần dần trở nên gượng gạo, không chắc chắn lắm, hỏi: “Em trai, em quen cô ấy à?”
Vu Uẩn không trả lời câu hỏi này, chỉ nói một cách khẳng định: “Cô ấy là người chơi.”
Thải Y: “…”
Thải Y không cười nổi nữa.
Nhớ lại lúc xuất hiện cô nói cùng một ngôn ngữ với bọn họ, lúc đó bọn họ đã thấy kì lạ rồi…
Nhưng thực sự lúc đó cô quá giống NPC.
Không ngờ là người chơi thật!
***
***
Thải Y sờ mũi, đi quanh Ngân Tô một vòng, còn dùng mũi ngửi ngửi, cứ như là làm thế thì có thể ngửi thấy mùi của đồng loại vậy.
Đương nhiên, Thải Y không ngửi thấy mùi gì cả.
Thải Y không đi vòng quanh nữa, tò mò: “Sao cô lại là giáo viên?”
“Chắc do xui xẻo.”
Thải Y: “Xui xẻo cũng có chuyện tốt như vậy?”
Ngân Tô bình tĩnh nói: “Nếu cô cảm thấy việc bị người khác coi là quái vật mà tấn công là chuyện tốt thì chính là chuyện tốt đi.”
Thải Y: “…”
Thải Y hít một hơi, đổi chủ đề: “Tôi đã bảo mà, làm gì có chuyện mới buổi tối đầu tiên đã có quái vật lớn như vậy xuất hiện.”
Ngân Tô hơi tò mò: “Ở trong mắt hai người thì dáng vẻ của tôi như thế nào?”
Thải Y miêu tả: “Làn da màu xám xanh, bên trên mọc đầy u nhọt, không có ngũ quan và mắt, nửa th*n d*** toàn là xúc tu, xấu lắm ý.”
Ngân Tô tưởng tượng theo lời Thải Y nói, quả thực là rất xấu.
Trông như vậy còn ra ngoài đi dạo, bị tấn công cũng không trách ai được… Nếu có gặp phải thì cô cũng đánh trước rồi nói sau.
… May mà không giáng xuống đầu cô.
Cứ tưởng là lấy được một thân phận ngon nghẻ, kết quả toàn là hố.
Vu Uẩn nhích sang bên trái Ngân Tô, nhẹ giọng hỏi: “Tô tiểu thư, tại sao vừa nãy chúng em lại nhìn thấy chị trong dáng vẻ đó?”
Ánh mắt Ngân Tô dừng trên người Vu Uẩn mấy giây, nói: “Quy tắc.”
“Manh mối cô Tô tìm được không giống với chúng tôi nhỉ?” Suy nghĩ của Thải Y trở nên linh hoạt: “Cô Tô, chúng ta trao đổi manh mối đi.”
“Được thôi.”
***
***
Ngân Tô là giáo viên, cô không thể tham gia vào các tiết học của bọn họ, tất nhiên cũng không nhận được những manh mối khác.
Thế nên trao đổi manh mối là việc rất cần thiết.
Trừ cái hộp không mở ra được trong tay Thải Y và Vu Uẩn, vừa nãy bọn họ còn tìm được manh mối khác.
“Trong phòng cô Tô có mảnh giấy nào không?”
“Không có.”
Thải Y nói nội dung bốn mảnh giấy bọn họ tìm được cho Ngân Tô ——
【Đừng nhìn ra ngoài cửa sổ, chúng ta đều là con gái, D3-037, ban đêm nghe thấy có người gọi tên bạn thì đừng trả lời.】
“Phòng của Hách Huệ đến muộn, chắc hẳn mảnh giấy đã bị nhân viên dọn dẹp vứt đi rồi. Không biết mảnh giấy còn lại ở trong tay con chó kia là gì, chắc chắn anh ta sẽ không chia sẻ cho chúng tôi. Nhưng không sao hết, chúng tôi cũng sẽ không chia sẻ cho anh ta.”
Điểm chú ý của Ngân Tô có hơi lệch: “Con chó nào?” Trong số người chơi còn có cả chó à?
Thải Y: “Chính là người chơi dùng lỗ mũi nhìn người khác, thích hừ hừ kia ấy, tên thật là gì thì tôi cũng không biết, anh ta không nói, tên trong phó bản là Maki Ishii.”
Ngân Tô biết là ai rồi.
Người chơi nam bị cô phạt đứng lên ngồi xuống trong tiết học múa.
“Bốn mảnh giấy này có mấy mảnh đã ứng nghiệm?”
“Chưa có mảnh nào cả…” Vu Uẩn cẩn thận bổ sung một câu: “Chúng em vẫn chưa gặp phải, những người khác thì không biết.”
Đêm nay Vu Uẩn định hành động một mình.
Nhưng Thải Y tới gõ cửa phòng cậu, mời cậu đi cùng… Nói là mời nhưng cậu căn bản không định đồng ý, mà Thải Y cứ thế kéo cậu đi luôn.
Sau khi ra ngoài, cậu vẫn luôn hành động cùng với Thải Y, giữa chừng chưa gặp phải chuyện gì liên quan đến bốn quy tắc đó.
Đêm nay là đêm đầu tiên, nói không chừng là một đêm bình yên.
“Không còn quy tắc nào khác?”
“Không có, vốn dĩ chúng tôi tưởng là có quy tắc của học sinh, ai ngờ hoàn toàn không có!” Thải Y vỗ tay một cái: “Cô nói xem có đáng ghét không.”
Ngân Tô: “…”
Sao đang nói lại chuyển sang dùng giọng Đông Bắc luôn rồi vậy.
Ngân Tô: “Mấy người không phải học sinh. Biệt thự Ngân Sơn là nơi bồi dưỡng các tiểu thư, mấy người là tiểu thư. Mấy người không nhận được manh mối này à?”
Manh mối về ‘tiểu thư’ là NPC trực tiếp nói cho cô.
Thải Y lắc đầu: “Không có… Đáng ghét, không ngờ trò chơi lại chơi kiểu vậy!”
NPC chưa từng nói bọn họ là học sinh, nhưng có giáo viên, còn có nhiều tiết học như vậy, tất nhiên người chơi sẽ cho rằng bản thân là ‘học sinh’.
Tuy NPC gọi bọn họ là ‘tiểu thư’, bọn họ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng trong tình trạng không còn manh mối nào khác, bọn họ chỉ có thể hóa thân vào thân phận ‘học sinh’.
Giáo viên và ‘học sinh’ đều sẽ nhận được một phần manh mối, bất kể là giáo viên giấu manh mối không chia sẻ hay là bọn họ coi giáo viên thành quái vật, không tiến hành trao đổi thì đều không thể nhận được manh mối của nhau.
Ngân Tô cảm thấy chuyện này không liên quan tới trò chơi lắm.
Số người chơi trong phó bản này là 6.
Vì cô tiến vào trò chơi thông qua đồng vàng, có thêm một người chơi nên trò chơi mới để thân phận giáo viên cho cô.
Giống như phó bản Con tàu Noah, NPC đã từng nói cô không phải hành khách ban đầu, còn định sắp xếp phòng tối cho cô ở.
Vu Uẩn: “Tiểu thư và tên trong phó bản của chúng ta đều đã tương ứng với quy tắc ‘Chúng ta đều là con gái’, chỉ là nó có tác dụng gì…”
Hiện tại manh mối quá ít, bọn họ không thể biết được ý nghĩa thực sự của quy tắc này.
Là đúng hay sai, cũng chưa biết được.
“Chúng tôi chưa tìm thấy quy tắc của học sinh, nói không chừng là vì tìm sai rồi… Tiểu thư à, chắc chắn là có rất nhiều quy củ, nhất định phải có quy tắc…” Thải Y nói tới đây đột nhiên cau mày, nhìn Vu Uẩn: “Không phải là bị con chó kia giấu đi rồi đấy chứ?”
Cho dù Đàm Tam Sơn không nảy sinh xung đột với Thải Y thì với việc lúc đó anh ta có thể thốt ra câu ‘Tên của tôi không cần phải nói cho lũ ngu như mấy người biết’, đoán chừng dù có tìm thấy quy tắc thật thì cũng sẽ không hào phóng chia sẻ.
Rốt cuộc Đàm Tam Sơn có giấu quy tắc hay không, bọn họ không có chứng cứ xác thực, Thải Y nhanh chóng buông bỏ suy đoán đó, tiếp tục trao đổi manh mối khác.