Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 595

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Ngoài mảnh giấy trong phòng với cái hộp không mở ra được, Vu Uẩn và Thải Y vẫn còn phát hiện khác.

“Đây là thứ chúng tôi vừa mới phát hiện ra.”

Thải Y lấy một quyển sổ vẽ dính bẩn đưa cho Ngân Tô. 

Bìa quyển sổ vẽ có dấu chân giẫm lên, một nửa dính vết bẩn kì quái, dường như quyển sổ đã bị người ta vứt xuống đất rồi hung hăng giẫm đạp.

Ngân Tô nhận lấy quyển sổ vẽ rồi mở ra.

Bên trong là tranh phác họa.

Phía trước vẫn bình thường, chủ nhân của quyển sổ ghi lại cuộc sống của mình bằng cách vẽ tranh.

Từ nội dung bức tranh, tuy cuộc sống của chủ nhân quyển sổ không dư dả lắm nhưng thế giới tinh thần rất phong phú, bức tranh thể hiện ra sự lạc quan và vui vẻ.

Sau bức tranh xuất hiện biệt thự Ngân Sơn, phong cách hội họa dần dần trở nên kì quái. 

Trong tranh không còn sự vật nào cụ thể, chỉ là những đường nét nguệch ngoạc méo mó, ban đầu là một vài nét bút, càng về sau càng dày đặc. 

Đến đoạn cuối, gần như cả tranh giấy đều bị tô kín, vô số đường nét đan xen vào nhau, hình thành những bức tranh đen ngòm, nặng nề.

Tiếc rằng hình như những bức tranh này không có nội dung cụ thể, bất kể nhìn từ góc độ nào thì cũng không thể nhìn ra là thứ gì.

Ngân Tô xem xong rất nhanh, giở tới trang cuối cùng. 

Trang cuối cùng không phải là đường nét nguệch ngoạc mà là dòng chữ xinh đẹp ——

【Gửi Haruna thân mến:

Haruna à, tớ vẫn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, dáng vẻ cậu nở nụ cười, chân thành và đáng yêu. Khoảnh khắc đó tớ đã biết, chắc chắn tớ và cậu sẽ trở thành bạn tốt.

Quả thực chúng ta đã trở thành bạn tốt, chúng ta có sở thích giống nhau, trải nghiệm giống nhau. Ở nơi này, chúng ta sưởi ấm lẫn nhau.

Tớ chưa từng hối hận khi bảo vệ cậu, tớ cũng chưa từng hối hận khi cho đi tình bạn.

Gần đây tớ hay cảm thấy cái chết lướt qua cơ thể, tớ ngửi thấy trên người mình có mùi giống như Satomi. Có lẽ một ngày nào đó, tớ sẽ biến mất…

Xung quanh chúng ta toàn là quái vật, Haruna ạ.

Haruna, cậu cũng là quái vật. 

—— Ozawa Hayo.】

Haruna, Ozawa Hayo?

Nhưng cô ta đã bị chặt xác rồi mà…

Hay cái thi thể đó không phải là Matsushima Haruna?

Tuy nội dung hữu ích không nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng đã cho bọn họ biết được tên của hai người.

Không ngoài dự tính, điều tra hai người này, chắc hẳn sẽ nhận được nhiều manh mối hơn.

Ngân Tô trả quyển sổ cho Thải Y: “Tôi đào được một cái thi thể ở bãi cỏ bên ngoài, trong đó có một bức thư, bên trên viết tên Matsushima Haruna.”

“Cô đi đào từ bao giờ thế?” Thải Y khó hiểu: “Giáo viên có thể tùy ý rời khỏi biệt thự sao?”

Hôm nay Ngân Tô không hề ra ngoài, nhưng nếu cô muốn ra ngoài thì cũng không thành vấn đề.

Ngân Tô cảm thấy bản tính hóng hớt của con người ai cũng như nhau: “Cô nên quan tâm tới chuyện này ư?”

“À…” Thải Y cười ngại ngùng: “Thế thi thể là Matsushima Haruna phải không?”

“Không biết.” Có lẽ cái tên trên bức thư có ý khác, không có nghĩa thi thể chính là Matsushima Haruna: “Nhưng tôi đã đào cô ta lên rồi, chắc hẳn ban đêm cô ta phải tới cảm ơn tôi chứ nhỉ?”

Ngân Tô gửi gắm hi vọng vào cái thi thể đó: “Mong rằng cô ta hiểu chuyện chút, đừng để tôi đợi trong phòng một mình.”

Thải Y: “???” Lần trước nghe thấy phát ngôn li kì như vậy vẫn là lần trước.

Vu Uẩn: “…”

***
***

Cuối cùng Ngân Tô đưa quy tắc xử sự của giáo viên dạy múa cho bọn họ xem.

Dường như quy tắc xử sự của giáo viên dạy múa dùng để gò bó giáo viên, tác dụng đối với học sinh không nhiều lắm.

Nhưng biết vẫn tốt hơn không biết gì, ít nhất có thể né trách một vài nguy hiểm.

Đợi hai bên trao đổi xong, Ngân Tô lại hỏi một câu: “Hai người đã gặp được bộ trưởng của biệt thự chưa?”

Thải Y: “Gặp được rồi, lên lớp là có thể nhìn thấy bà ta.”

Ngân Tô: “…”

Hay lắm, quả nhiên là đang trốn cô!

Bản thân là cấp trên thì sao có thể trốn nhân viên cơ chứ?

Đúng là bất lịch sự.

“Cô Tô, tiếp theo cô định làm gì?”

“Tùy ý đi dạo một lát.”

Ngân Tô đi ra phía cửa.

Vu Uẩn trực tiếp đi theo.

“Ể?”

Thải Y thấy Vu Uẩn đi theo thì cũng vội vàng đuổi theo: “Mọi người đi cùng nhau đi, có nguy hiểm thì cũng có thể san sẻ phần nào.”

Ngân Tô không để tâm tới bọn họ, tự mình đi ra ngoài. 

Cô vừa ra khỏi cửa, trong mắt Thải Y và Vu Uẩn, cô lập tức biến về dáng vẻ quái vật. 

Thải Y muốn nói lại thôi, dáng vẻ quái vật này thực sự quá đỗi…

Thải Y dùng khuỷu tay huých huých Vu Uẩn, hạ thấp giọng: “Cô Tô có lai lịch thế nào? Hai người là bạn bè à?”

Vu Uẩn: “Chị thấy bọn em giống bạn bè không?”

“Không giống… Hình như cô ấy còn không nhận ra em.”

“…”

Vu Uẩn không biết Ngân Tô có nhận ra mình hay không, nhưng Thải Y nói vậy chẳng khác nào đâm vào tim cậu một nhát.

Có chút khó chịu.

Nhưng có kinh nghiệm từ lần trước, Vu Uẩn cũng không tiện sấn tới, cậu định đi theo Tô tiểu thư. 

***
***

Ngân Tô xuống tầng rồi đi dạo một vòng quanh đại sảnh, sau đó cô tới gần kí túc xá của nhân viên. 

Bên ngoài kí túc xá có một cánh cửa sắt, trên cửa sắt có một ổ khóa.

Đã khóa.

Ấy… Như này là đang đề phòng ai?

Đi ngủ còn phải nhốt bản thân mình lại à.

Ngân Tô đang chuẩn bị lấy chìa khóa vạn năng ra mở khóa, Thải Y từ phía sau chen lên: “Để tôi, chuyện này tôi rành lắm.”

Ngân Tô bị đẩy sang một bên.

Thải Y thổi một quả bong bóng ra, bong bóng bao bọc lấy ổ khóa, một lát sau ổ khóa trực tiếp bị hòa tan.

Hiển nhiên ổ khóa này chưa được tăng cường sức mạnh, nếu không đã chẳng dễ mở như vậy.

“Cô đây là bong bóng vạn năng à?” Ngân Tô không kiềm được mà nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Vừa nãy có thể bắn pháo hoa, có thể nổ tung, còn có thể biến thành bầu trời đầy sao rơi, bây giờ còn có thể mở khóa…

Có phải kĩ năng này hơi nghịch thiên rồi không?

Lại một ngày ngưỡng mộ kĩ năng của người khác…

“Cái này gọi là bong bóng bách biến.” Thải Y sửa lại.

Ngân Tô không quan tâm rốt cuộc nó gọi là bong bóng gì: “Ngẫu nhiên hay là có thể khống chế vậy?”

Rõ ràng trên mặt Thải Y có thêm mấy phần ấm ức: “Ngẫu nhiên.”

Ngân Tô: “…”

Thế thì hơi…

Địch đánh tới nơi rồi, kết quả lại thổi ra một quả bong bóng pháo hoa, đây là đang giúp địch bắn pháo hoa để chúc mừng người ta g**t ch*t mình sao?

Nơi này không phải nơi buôn chuyện, Ngân Tô với Thải Y nói hai câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện. 

“Kẽo kẹt ——”

Cửa sắt mở ra phát ra âm thanh chói tai.

Ngân Tô đi vào trong, Vu Uẩn và Thải Y theo sát sau đó.

Ngân Tô lấy một ổ khóa mới đưa cho Thải Y: “Khóa vào.”

“Hả?” Thải Y nhìn ổ khóa mà ‘quái vật’ đưa, rất là khó hiểu: “Khóa vào xong, đợi lát nữa sẽ làm chậm trễ thời gian chạy của chúng ta đó.”

“Tại sao phải chạy?”

“Quái vật trong phó bản tử vong hung dữ lắm, đánh không lại thì chạy chẳng phải là chuyện bình thường sao?”

Ngân Tô gật đầu: “Quả thực như vậy, tôi chỉ lo bọn chúng chạy mất.”

Thải Y: “???”

Vu Uẩn không thèm nói nhảm, trực tiếp nhận lấy ổ khóa, khóa cửa sắt lại.

Cửa sắt lại lần nữa bị khóa lại, Ngân Tô quay người đi vào trong, cơ thể dần dần bị bóng đêm che đậy.

***
***

Tầng năm.

Đàm Tam Sơn trở về phòng, sắc mặt có chút nhợt nhạt, trước ngực giống như bị thứ gì đó chèn ép, hơi khó chịu.

Quái vật vừa nãy là thứ gì…

Quái vật trong phó bản tử vong hung tàn đến thế sao?

Đàm Tam Sơn rót một cốc nước cho bản thân, vừa đưa cốc nước tới bên miệng thì đột nhiên dừng lại.

Nước trong cốc tựa như là bị máu tươi nhỏ giọt vào, chất lỏng màu đỏ chậm rãi lan ra.

Bình Luận (0)
Comment