Edit: Fang
Beta: Wendy
Thông tin liên quan đến Matsushima Haruna và Ozawa Hayo, bọn họ chỉ có thể nói tới vậy.
Chắc hẳn đầu bếp còn biết một vài chuyện khác.
Chẳng hạn như mảnh thi thể trong máy xử lý rác thải ở nhà bếp… nhưng đầu bếp không muốn nói.
Ngân Tô cũng không phải là người thích ép buộc đồng nghiệp, đầu bếp không muốn mở miệng thì đừng mở miệng nữa.
Phụ bếp Giáp Ất sợ hãi nhìn đầu bếp ngã xuống đất, đôi mắt đầy tơ máu gắt gao trừng bọn họ.
“Mấy người muốn đồng hành với anh ta hay là nghe theo tôi?”
“… Nghe theo cô nghe theo cô, chúng tôi nghe theo cô.” Phụ bếp Giáp lập tức nói.
“Tốt lắm, cậu thì sao?”
Phụ bếp Ất đã bị dọa ngây người, vô thức gật đầu: “Nghe theo cô…”
Ngân Tô bảo quái vật tóc thả bọn họ ra, vừa mở khóa vừa dặn dò: “Xử lý anh ta đi, hiểu không?”
“Hiểu…”
***
***
Ngân Tô nhìn phụ bếp Giáp Ất khiêng thi thể đầu bếp vào nhà bếp, cô đi một vòng quanh đại sảnh, cửa đại sảnh đã bị khóa, hơn nữa còn là khóa từ bên ngoài.
Tuy cửa sắt của ký túc xá nhân viên cũng bị người ta khóa từ bên ngoài, nhưng khoảng cách giữa hai song sắt rất rộng, người bên trong có thể mở khóa.
Nhưng cửa lớn này do ai khóa?
Bộ trưởng?
Bà ta không ở trong biệt thự?
Ngân Tô về nhà ăn, muốn hỏi về bộ trưởng, ai ngờ đã có người đang ở nhà ăn rồi.
Ngân Tô nhìn về hướng cô đi vào, lại nhìn Đàm Tam Sơn ngồi trong nhà ăn.
Người này nhảy từ đâu ra vậy?
Đi tới đại sảnh chỉ có một cái cầu thang, nếu anh ta đi xuống bằng cầu thang, chắc chắn cô có thể nhìn thấy, nhưng vừa nãy cô không hề trông thấy bất cứ thứ gì.
Đàm Tam Sơn ngồi trước bàn ăn, dường như vẻ kiêu ngạo giữa hai đầu lông mày đã bị chèn ép, cả người trông có chút uể oải, chán chường.
Nhưng Ngân Tô vừa đi vào Đàm Tam Sơn đã lập tức ngồi thẳng người dậy, chủ động chào hỏi: “Cô Tô, chào buổi sáng.”
“… Chào buổi sáng.”
Không có chỗ phát huy, Ngân Tô nghi ngờ nhìn anh ta hai cái rồi đi về phía nhà bếp.
Gọi phụ bếp Giáp đang chuẩn bị bữa sáng qua: “Cửa lớn bên ngoài là ai khóa thế?”
“Bộ trưởng đó, chìa khóa cửa lớn chỉ có bà ta có.”
“Bộ trưởng không ở trong này?”
Phụ bếp Giáp lắc đầu: “Sắp bảy giờ… Bộ trưởng sắp đến rồi, bữa sáng… bữa sáng vẫn chưa chuẩn bị xong…”
Phụ bếp Giáp đột nhiên trở nên hoảng hốt, trực tiếp phớt lờ Ngân Tô, bắt đầu luống cuống làm việc.
Vừa nãy làm lỡ không ít thì giờ, hơn nữa đầu bếp đã mất, phụ bếp Giáp Ất bèn làm đồ ăn nhanh là sandwich, kính cẩn đưa tới trước mặt Ngân Tô.
Ngân Tô xem điện thoại, vẫn còn một lúc nữa mới tới bảy giờ.
Đợi lát nữa ra đại sảnh chờ xem có thể gặp được bộ trưởng hay không…
Ngân Tô còn chưa bắt đầu ăn, trên tầng đã vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, chẳng bao lâu sau, giọng nói của Hách Huệ xuyên qua đại sảnh, truyền vào nhà ăn ——
“Chết rồi… Chết rồi! Anh ta chết rồi…”
“Ai chết rồi?” Có người hỏi.
Là giọng của Hoa Hồng Lê.
Ngân Tô lập tức cầm sandwich của mình rời khỏi nhà ăn, đi qua hành lang dài mấy mét rồi tiến vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, Hách Huệ đang được Thải Y dìu —— Nói đúng hơn là túm lấy.
Hách Huệ vẫn đang giãy giụa, miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Chết rồi… Chết rồi… Tôi cũng sắp chết rồi… Tôi sắp chết rồi…”
Cô ta túm lấy tay Thải Y, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm Thải Y, trong mắt là vẻ cầu khẩn xin giúp đỡ, cũng có cả nỗi sợ hãi: “Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết…”
Sắc mặt Hoa Hồng Lê không tốt lắm, chắc hẳn là vì tối qua bị thương, cô ấy đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Hách Huệ cô bình tĩnh chút.”
Lúc này Vu Uẩn mới đi từ trên tầng xuống, mang theo một tin tức: “Phan Vinh Phương chết rồi.”
Hách Huệ và Phan Vinh Phương ở cùng một tầng, hồi sáng Hách Huệ tỉnh dậy, có lẽ đã phát hiện phòng của Phan Vinh Phương có bất thường, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, cô ta đã vào xem phòng của Phan Vinh Phương.
Vừa hay nhìn thấy thi thể của Phan Vinh Phương, bị dọa, chạy thẳng xuống tầng.
Đúng lúc những người khác cũng thức dậy xuống tầng, nghe thấy giọng của Hách Huệ liền đuổi theo.
Thế là có cảnh tượng này ở đại sảnh.
“Chắc là đã chết từ tối qua.” Vu Uẩn không phát hiện quy tắc tử vong, tối qua lúc bọn họ ở kí túc xá nhân viên có nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, đoán chừng là của Phan Vinh Phương.
“Chết thế nào?”
Thi thể của Phan Vinh Phương ở vị trí cách cửa phòng không xa, trông có vẻ là muốn chạy ra ngoài nhưng không kịp.
Trên cổ có dấu hiệu bị siết, ngoài ra không còn vết thương nào khác.
“Bị siết chết?” Thải Y nghĩ tới một thứ khác: “Búp bê của anh ta đâu?”
Vu Uẩn lắc đầu: “Không thấy búp bê trong phòng anh ta đâu.”
“Cốc cốc cốc…” Hách Huệ đột nhiên bắt chước tiếng gõ cửa: “Cốc cốc… Mấy người có nghe thấy không? Chính là âm thanh này… Cốc cốc cốc… Nó tới rồi, nó tới rồi, á!”
Hách Huệ ôm đầu gào thét, sau đó dùng sức xô Thải Y ra, co cẳng chạy lên tầng.
“Nó tới rồi… Nó tới rồi…”
Hách Huệ vừa chạy vừa gào thét.
Dường như cô ta thực sự nhìn thấy có thứ gì đó đang tới vậy.
Thải Y đuổi theo: “Tôi đi tìm cô ấy.”
Chắc chắn Hách Huệ không sống nổi.
Cô ta tự dọa mình phát điên rồi.
Trừ phi có người luôn dẫn theo cô ta, cho cô ta thuốc thanh tẩy ô nhiễm, nói không chừng còn có cơ hội sống sót.
Ở trong phó bản bình thường, nói không chừng còn có người sinh ra lòng tốt.
Nhưng ở trong phó bản tử vong, mọi người tự bảo vệ mình còn không xong, làm gì có ai còn sức quan tâm chuyện này.
Thải Y đuổi theo cũng chưa chắc đã bảo vệ được cô ta an toàn, mà là muốn nhận được những manh mối khác từ trên người cô ta, hoặc là có thể phát hiện và nhận được quy tắc tử vong ngay sau khi cô ta chết.
***
***
Hách Huệ rời đi, Vu Uẩn và Hoa Hồng Lê thảo luận đôi câu về Phan Vinh Phương, chuẩn bị vào nhà ăn trước.
Sau đó liền nhìn thấy Ngân Tô ngồi bên ngoài hành lang nhà ăn gặm sandwich.
Bắt gặp ánh mắt của bọn họ, cô gái giơ tay vẫy vẫy: “Chào buổi sáng, lại sống thêm được một ngày nè!”
Hoa Hồng Lê: “…”
Vu Uẩn ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào buổi sáng cô Tô.”
Hoa Hồng Lê cẩn thận quan sát Ngân Tô, dường như đang so sánh cô với con quái vật đêm qua.
Một lát sau, Hoa Hồng Lê cẩn thận hỏi: “Nếu cô đã là người chơi, tại sao hôm đầu tiên không nói cho chúng tôi?”
“Thế tôi tặng búp bê cho mấy người, cô còn muốn nhận không?” Ngân Tô lại cắn một miếng sandwich: “Hơn nữa mấy người cũng không hỏi tôi, mấy người mà hỏi thì chắc chắn tôi sẽ nói nha.”
Hoa Hồng Lê: “…”
Ai có thể nghĩ tới chứ?!
Tổng số người của bọn họ vừa đủ sáu người —— Tuy cũng có số lẻ nhưng đó là trường hợp hiếm gặp.
Hơn nữa NPC thông báo bọn họ xuống tầng gặp giáo viên dạy múa mới tới, tất nhiên bọn họ sẽ coi là NPC.
Ai ngờ người tới sau cũng là người chơi? Quan trọng nhất là cô hoàn toàn biểu hiện như một NPC, đâu giống người chơi, căn bản không hề có khí chất đặc biệt thuộc về người chơi, máy rada của bọn họ cũng không nhận ra.
Hơn nữa, có lẽ người chơi bình thường sẽ che giấu các thông tin như tên, kĩ năng, nhưng ai lại rảnh rỗi đi che giấu thân phận ‘người chơi’.
Cho dù người chơi có ân oán thì cũng là giữa người chơi với người chơi, nhưng bọn họ với quái vật từ đầu đến cuối đều không cùng phe.
Trừ phi nhận được nhiệm vụ khác nhau, buộc phải che giấu thân phận với người chơi —— Chẳng hạn như nội gián.