Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 603

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Có lẽ Hoa Hồng Lê cảm thấy người chơi Ngân Tô này có hơi kỳ lạ, xuất phát từ sự cẩn thận, tuy không nghi ngờ thân phận của cô nữa nhưng cũng không nói chuyện với cô nhiều, chẳng mấy chốc đã đi về phía nhà ăn.

Vu Uẩn nhìn Ngân Tô, ngập ngừng một lát: “Tô tiểu thư, đêm… Đêm qua chị có gặp phải thứ gì không?”

Ngân Tô ăn nốt miếng sandwich cuối cùng, vẻ mặt hơi thất vọng: “Cô gái xinh đẹp kìa không thích tôi lắm thì phải, cô ấy không muốn tới phòng tôi.”

Vu Uẩn: “…”

Tức là không gặp phải thứ gì cả.

Ngay lúc này, cửa chính có tiếng động, có người đang mở khóa.

Ngân Tô ngẩng đầu nhìn qua đó thì trông thấy một người phụ nữ mặc kimono màu đen, tuổi tác khá lớn đang mở khóa.

Cứ như là bà ta xuất hiện giữa không trung rồi đứng ở ngoài cửa chính vậy.

Kiểu NPC không ở trong phó bản vào thời gian cố định, đến giờ mới xuất hiện này, muốn tìm thấy bọn họ ở ngoài map gần như là không có khả năng. 

Còn trong ký ức của bọn họ, bọn họ đã trải qua một ngày rồi về ‘nhà’ nghỉ ngơi.

Ngân Tô không để ý đến Vu Uẩn nữa, đi về phía cửa chính.

Lúc người ở bên ngoài muốn mở cửa ra, cô chủ động mở hộ, nở một nụ cười rạng rỡ: “Bộ trưởng, chào buổi sáng.”

Hiển nhiên bộ trưởng cũng bị người đột nhiên xuất hiện này dọa cho giật mình, khuôn mặt đầy nếp nhăn run rẩy: “Cô…”

Ngân Tô chỉ sợ NPC không nhận ra mình, chủ động giới thiệu: “Tôi là giáo viên dạy múa mới đến, cô Tô, hôm qua tôi đã muốn thăm hỏi bà nhưng bọn họ nói bà không ở đây.”

Bộ trưởng: “…”

Khóe môi bộ trưởng giật giật khiến khuôn mặt đầy nếp nhăn càng trở nên cay nghiệt: “Cô Tô, cô làm việc chăm chỉ là được rồi, không cần làm chuyện khác.”

“Điều đó là tất nhiên, đấy là chức trách của giáo viên tôi đây mà.”

“Cô hiểu rõ thì tốt.”

Bộ trưởng nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt cảnh cáo một lát rồi mới rời ánh mắt đi.

Bộ trưởng đi vào trong, Ngân Tô cũng đi theo.

Đi tới đầu cầu thang, Ngân Tô vẫn đi theo, bộ trưởng không nhịn được nữa, quay đầu lại, giọng nói nghiêm túc có chút bất mãn: “Cô Tô, cô còn chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì, tiện đường thôi.” Ngân Tô mỉm cười: “Tôi cũng lên tầng.”

Bộ trưởng đột nhiên chuyển hướng, đi về phía nhà ăn.

“Ầy, tôi cũng chưa ăn no, đi ăn thêm một ít.” Ngân Tô nói tiếp: “Bộ trưởng đã ăn chưa? Bộ trưởng tới sớm như vậy, chắc chắn vẫn chưa ăn, tôi đi lấy bữa sáng giúp bà nhé.”

“Không phiền đến cô Tô…”

“Không phiền không phiền.” Ngân Tô vội vàng nói: “Được phục vụ cho bộ trưởng là vinh hạnh của tôi.”

Nói xong, Ngân Tô trực tiếp đi tới chỗ lấy thức ăn, bảo phụ bếp Giáp lấy một cái sandwich cho mình.

Còn những người khác trong nhà ăn, thấy cô đi vào cùng bộ trưởng, biểu cảm mỗi người một khác, ai cũng có suy nghĩ riêng.

Đàm Tam Sơn vẫn chưa biết thân phận người chơi của Ngân Tô nên anh ta chỉ nhìn bọn họ bằng ánh mắt dò xét, đó là ánh mắt điển hình khi nhìn NPC. 

Nhưng Hoa Hồng Lê và Vu Uẩn lại nhìn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Lúc ở cùng với NPC, cô thật sự rất hòa đồng…

***
***

Phụ bếp Giáp đặt sandwich vào trong cái khay tinh xảo rồi đưa cho Ngân Tô. 

Ngay trước mặt phụ bếp Giáp, Ngân Tô lấy một lọ thuốc ra đổ hết lên sandwich, từ đầu đến cuối không quá hai lần hít thở, động tác thành thạo như đã từng làm vô số lần.

Nhiều chất lỏng như thế đổ lên sandwich mà lại không nhìn ra chút khác thường nào.

Phụ bếp Giáp biến sắc.

Kẻ đầu sỏ mỉm cười đặt ngón trỏ trước môi, khuôn mặt xinh đẹp đó vừa nguy hiểm vừa gian ác.

Sau đó cô quay người, nụ cười lập tức trở nên dịu dàng, bưng cái khay đi về phía bộ trưởng: “Bộ trưởng, mời bà, vừa làm xong đấy.”

Bộ trưởng cau mày, nhìn vào trong nhà bếp một cái.

Phụ bếp Giáp đâu dám nhìn bộ trưởng, lúc này cậu ta đang cúi đầu làm việc, hận không thể tìm một nơi để trốn.

Không biết con quái vật kia đã cho thuốc gì vào…

Tuy không nhìn thấy đầu bếp nhưng bộ trưởng không hề sinh nghi, chắc là nghĩ đầu bếp đang làm việc ở một nơi khuất mắt trong nhà bếp.

Bà ta chuyển ánh mắt u ám sang chiếc sandwich trên khay trong tay Ngân Tô, không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng bà ta cũng giơ tay ra nhận lấy cái khay: “Cô Tô, nhớ kĩ chức trách của cô, đừng làm những chuyện vô dụng khác.”

Bà ta nâng cái khay trong tay lên, nói một cách sâu xa: “Đặc biệt là những chuyện này.”

Ngân Tô: “Đã rõ, chẳng phải là tôi mới tới, cần phải chào hỏi bộ trưởng cho đàng hoàng hay sao.”

Bộ trưởng cầm cái khay rời đi, không có ý định dùng bữa ở nhà ăn.

Ngân Tô cũng không để tâm, lần này cô không đi theo nữa mà đứng trong nhà ăn vẫy tay với bộ trưởng: “Bộ trưởng, tôi sẽ làm việc thật tốt!”

Bộ trưởng nhanh chóng biến mất bên ngoài hành lang.

Ngân Tô hạ tay xuống, nhếch môi nở một nụ cười, khóe mắt liếc thấy những người khác, cô trực tiếp quay đầu nhìn bọn họ: “Nhìn tôi làm gì? Tôi xinh đẹp quá à?”

Đàm Tam Sơn: “…”

Hoa Hồng Lê × Vu Uẩn: “…”

Nhân viên phục vụ A Tú thong dong đến muộn, cô ta vừa thấy Ngân Tô ở trong nhà ăn liền quay người muốn chạy, Ngân Tô vài bước đuổi theo: “Cô chạy cái gì…”

A Tú chạy nhanh hơn.

Ngân Tô đuổi theo A Tú rời đi, nhà ăn lại trở nên yên tĩnh. 

Vu Uẩn nhìn Đàm Tam Sơn, tối qua bọn họ vào phòng anh ta, chỉ phát hiện cốc nước đã vỡ nằm dưới đất, không hề phát hiện tung tích của anh ta, cũng không biết tối qua anh ta đã gặp phải chuyện gì.

Từ tối qua bọn họ đã ngấm ngầm chia bè chia phái, thế nên lúc này cho dù hỏi anh ta thì đoán chừng đối phương cũng chỉ lạnh mặt, thành ra tự làm khó mình.

Vu Uẩn di dời sự chú ý: “Chị Hoa, không thấy đầu bếp đâu nữa.”

Vừa nãy Hoa Hồng Lê lấy bữa sáng đã để ý rồi, trong nhà bếp chỉ còn hai phụ bếp.

Bọn họ đã ở trong nhà ăn lâu như vậy, theo lý mà nói, cho dù đầu bếp có việc bận thì cũng nên xuất hiện rồi.

Hoa Hồng Lê: “Thải Y nói tối qua cô ấy khóa cửa ký túc xá nhân viên, những NPC này ra ngoài kiểu gì vậy? Đầu bếp mất tích có liên quan đến cô ấy không?”

Cô xuất hiện ở tầng một sớm hơn bọn họ.

“Ăn cơm xong em ra ký túc xá nhân viên xem thử.” Vu Uẩn nói.

“Chị đi cùng em.”

Vu Uẩn theo bản năng nhìn vết thương tối qua của Hoa Hồng Lê, có vẻ hơi do dự.

Hoa Hồng Lê: “Không nghiêm trọng, tối qua chị đã dùng thuốc, cũng khôi phục tàm tạm rồi, sẽ không gây trở ngại cho em đâu.”

Vu Uẩn: “Kỹ năng thiên phú của em không phải loại tấn công, chỉ có thể tự bảo vệ bản thân.”

Hoa Hồng Lê: “Chị biết rồi.”

Về kỹ năng thiên phú, có người may mắn nhận được, nhưng lại là một kỹ năng không có tác dụng gì lớn, cuối cùng cũng chẳng khác gì người chơi bình thường. 

***
***

Một bên khác, Ngân Tô đuổi theo A Tú rời đi, cuối cùng tóm được cô ta ở chỗ cầu thang. 

“Thấy tôi cô chạy cái gì?”

“Đâu… Đâu có.” A Tú lập tức nói: “Chỉ là… Chỉ là tôi phải làm việc. Đúng, tôi phải làm việc!”

“Kính nghiệp như vậy sao? Bữa sáng cũng không ăn…” Ngân Tô thả cô ta ra, giơ tay ra hiệu: “Nếu là vậy thì cô làm đi.”

Mắt A Tú sáng lên, co cẳng chạy, nhưng cô ta phát hiện Ngân Tô vẫn đi theo đằng sau, bất kể cô ta chạy nhanh thế nào thì cô cũng có thể đuổi kịp, giống như âm hồn bất tán vậy.

A Tú: “…”

Bình Luận (0)
Comment