Edit: Fang
Beta: Wendy
Cô gái xông lên như một con bò tót, nhưng cô ta không đụng trúng ai, chỉ đâm vào khoảng không, người bổ nhào về phía trước không phanh lại được.
Cô ta dùng một tay chống cửa, đột ngột quay người, nhảy lên bằng một tư thế vặn vẹo quái dị, nhào từ trên không xuống, trong miệng phát ra tiếng hét giống loài chim.
Âm thanh đó nghe cực kì chói tai, nghe mà hoa mắt chóng mặt.
Ngân Tô cau mày, nhìn người đang nhào về phía mình.
Khuôn mặt hung dữ không ngừng phóng to.
Cô gái không hét nữa, mở to miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, muốn cắn đứt cổ Ngân Tô.
“Coong!”
Hàm răng va vào kim loại, cô gái nghe thấy tiếng răng gãy răng rắc vang lên, trong miệng lạnh buốt như thể đang ngậm một khối băng.
Xoẹt một tiếng, thanh kim loại bị cô ta cắn rút mạnh ra, miệng cô gái trực tiếp bị cắt một đường, máu tươi trào ra.
“Á ——”
Cô gái kêu thảm thiết, một tay che miệng lùi về sau.
Ngân Tô dựng ngón trỏ lên, cười âm u: “Không được gào thét.”
Dứt lời, ống thép phá tan không trung, xông thẳng về phía cô gái.
Cô gái không màng đến vết thương trên miệng, có như hơi sợ hãi ống thép, lách mình tránh né, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh.
Nhưng những âm thanh đó không ảnh hưởng tới Ngân Tô quá nhiều, cùng lắm là khiến cô cảm thấy hơi chói tai, muốn khâu miệng cô ta lại thôi.
Ngân Tô không vui mà nghĩ, đây chính là hình phạt cho việc cô không ngăn cản học viên la hét sao? Gọi một con quái vật tới gào thét liên tục bên tai cô?
Có lẽ cô gái cũng phát hiện âm thanh của mình không có tác dụng với Ngân Tô, dần dần giảm bớt số lần gào thét.
Không biết tóc đã rải rác bên cạnh cô ta từ bao giờ, hình thành một tấm lưới khổng lồ.
Bất kể tránh né về hướng nào thì cũng không thể thoát được, phạm vi hoạt động của cô ta càng ngày càng nhỏ.
Cô gái phát hiện đống tóc đó không tấn công mình, chỉ thu nhỏ phạm vi hoạt động của cô ta, điều này giúp cô ta có cơ hội lấy hơi.
Nhưng rất nhanh cô ta liền phát hiện mình hoàn toàn không phải đối thủ của người đối diện, cô thành thục lão luyện, căn bản không để cô ta vào mắt.
“Á!”
Cô gái che đôi mắt bị ống thép làm bị thương, hét lên thảm thiết.
Cô ta chỉ hơi phân tâm một chút thôi thanh ống thép đó đã đâm vào ngực cô ta bằng một góc độ vô cùng kỳ dị, cảm giác lạnh lẽo thấu xương chui từ miệng vết thương vào trong cơ thể, có khoảnh khắc, cô ta thậm chí còn cảm thấy cơ thể không động đậy được nữa.
Bàn tay dính máu túm lấy ống thép, rút nó ra khỏi cơ thể.
Nhưng ngay lúc này, một vòng xoáy xuất hiện giữa ngực cô ta và ống thép.
Sức hút khổng lồ xuất hiện, sức mạnh trong cơ thể cô ta nhanh chóng bị rút cạn, dường như ngay cả cơ thể cô ta cũng bị hút vào trong vòng xoáy.
【Nuốt chửng kỹ năng ‘Dư âm nhiễu lương’ thành công】
【Bạn nhận được quyền sử dụng ‘Dư âm nhiễu lương’ trong 1 tiếng.】
【00:59:59】
Cơ thể con quái vật biến mất trong vòng xoáy, vòng xoáy cũng đang chậm rãi biến mất.
Năng lực đặc biệt của quái vật cũng có thể bị nuốt chửng…
Có lẽ vì cô gái này là quái vật phi nhân loại nên cơ thể cô ta cũng bị vòng xoáy nuốt chửng.
Không giống như người chơi có thực thể, chỉ nuốt chửng được kỹ năng, cơ thể vẫn có thể giữ lại.
Hơn nữa đó là dư âm nhiễu lương sao? Đó là ma âm nhiễu lương thì có…
Thời gian sử dụng sau khi nuốt chửng kĩ năng… Có phải có liên quan đến độ mạnh yếu của kỹ năng hay không?
Kỹ năng càng mạnh thì thời gian sử dụng có phải sẽ càng lâu hay không…
Ngân Tô cảm thấy rất có khả năng, phải tìm cơ hội thử nghiệm xem.
***
***
Từ sáng đến trưa, gần như là không có chuyện gì xảy ra, người chơi đều bị sắp xếp tham gia các lớp học.
Không biết Hách Huệ được Thải Y khuyên nhủ hay là bị NPC cưỡng chế đưa xuống mà các tiết học buổi sáng cô ta đều có mặt.
Các tiết học buổi sáng giống với hôm qua, đầu tiên là đọc sách ở thư viện, sau đó là tiết học nghệ thuật pha trà.
***
***
Sau bữa trưa, A Tú vội vội vàng vàng chạy tới tìm Ngân Tô, sắc mặt khó coi mà nói: “Cô Tô… Bộ… Bộ trưởng… Xảy ra chuyện rồi.”
Ngân Tô khẽ ngước mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Bộ trưởng xảy ra chuyện gì thế?”
A Tú nuốt nước bọt rồi nói: “Ngất… Ngất rồi.”
“Chỉ ngất thôi à?”
“… Tôi… Tôi không chắc lắm.” A Tú rụt cổ, cẩn thận trả lời: “Tôi chỉ thấy bộ trưởng ngã xuống đất, chẳng phải cô bảo tôi là có gì khác thường thì tới báo cho cô hay sao?”
Ngân Tô trầm mặc một lát, chậm rãi đứng dậy: “Dẫn tôi đi xem xem.”
A Tú dẫn đường ở phía trước, dẫn Ngân Tô lên tầng, đi thẳng lên tầng năm, men theo hành lang đi tới căn phòng cuối cùng.
Cửa phòng đang mở, bộ trưởng ngã nằm dưới đất bên trong phòng.
Ngân Tô đứng ngoài cửa nhìn, bộ trưởng nằm sấp dưới đất, không nhìn ra là còn sống hay đã chết.
Ngân Tô quan sát mấy giây, lấy một con dao ra đưa cho A Tú, hếch cằm: “Giết bà ta đi.”
“Hả?” A Tú sững sờ, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi… Tôi… Giết… Giết bộ trưởng?”
“Giết bà ta, cô chính là bộ trưởng.” Ngân Tô ấn lấy bả vai A Tú, khoác tay qua vai cô ta, hơi cúi đầu xuống, hệt như quỷ Satan mê hoặc Eva phạm sai lầm: “Trong ngôi biệt thự này, bây giờ chỉ còn mình cô thích hợp làm bộ trưởng nhất, chẳng lẽ cô không muốn trở thành bộ trưởng sao?”
Ngân Tô nhét dao vào trong tay A Tú, nắm chặt con dao đó cùng bàn tay cô ta: “Cô không giết bà ta thì tôi sẽ giết cô. Cô muốn trở thành một người trên vạn người hay là làm quỷ chết dưới lưỡi dao?”
A Tú: “…”
Ma quỷ!
Cô đúng là đồ ma quỷ!!
“Đi đi đứa trẻ ngoan.” Ngân Tô ấn lấy bả vai A Tú, cưỡng chế đẩy cô ta vào phòng: “Cô sẽ không để tôi thất vọng đâu.”
A Tú: “…”
Khuôn mặt A Tú dử tợn, hận không thể quay đầu đâm một nhát vào người đằng sau.
Nhưng sau một phen giãy giụa, cô ta vẫn lựa chọn tiến vào phòng, đi về phía bộ trưởng.
A Tú đi tới bên cạnh bộ trưởng, quay đầu nhìn Ngân Tô ở cửa, dưới ánh mắt ‘động viên’ của Ngân Tô, cô ta chậm rãi ngồi xổm xuống.
A Tú dùng tay đẩy bả vai bộ trưởng trước, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Bộ trưởng?”
Bộ trưởng không hề đáp lại.
Nhưng ở góc độ cô ta có thể nhìn thấy, bộ trưởng chậm rãi mở mắt ra.
Tim A Tú đập hẫng một nhịp, cô ta vội vàng cúi đầu xuống, ra vẻ kiểm tra tình trạng của bộ trưởng, nhân cơ hội nhanh chóng nói một câu: “Bộ trưởng, cô ta tới rồi. Lát nữa tôi lừa cô ta vào, bà đừng nhúc nhích…”
Cơ thể cúi rạp của A Tú đã che con dao trong tay, khi cô ta nói đừng nhúc nhích, con dao đột nhiên đâm vào bụng bộ trưởng.
Bộ trưởng trợn trừng đôi mắt, giơ tay muốn bóp lấy cổ A Tú.
A Tú vội vàng ngả ra sau rồi dùng nửa thân trên đè lên người bộ trưởng.
Con dao đâm vào máu thịt, rút ra, lại đâm vào…
Máu tươi chậm rãi chảy ra từ bụng bộ trưởng.
Cánh tay giơ lên của bộ trưởng chậm rãi trượt xuống, trong mắt bà ta là vẻ phẫn nộ và không thể tin được, không tin A Tú sẽ phản bội mình, phẫn nộ vì thế mà mình lại chết trong tay A Tú.
Nhưng dường như A Tú đã giết đến mức đỏ mắt, hoàn toàn không để ý bộ trưởng đã dần mất đi sức phản kháng.
Cô ta không ngừng vung con dao trong tay.
“Bốp bốp bốp!”
Tiếng vỗ tay vang lên từ sau lưng.
A Tú bừng tỉnh, đột ngột buông tay ra, con dao cắm trên người bộ trưởng, cô ta ngã về phía sau, ngồi trên nền đất lạnh lẽo.
Người đằng sau đi tới gần, dìu cô ta đứng dậy, giọng nói như ma quỷ thì thầm bên tai cô ta: “Làm tốt lắm.”