Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 609

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Ngân Tô với nhóm Thải Y tách ra, bọn họ đi lên, cô đi xuống.

Ngân Tô định qua khu giải trí xem lại xem, bên đó cũng có vài quyển sách, biết đâu lại có manh mối.

Cô vừa đi tới khúc rẽ thì nghe thấy tiếng mở cửa chính, cô hơi ló đầu ra, liếc mắt liền nhìn thấy là Đàm Tam Sơn. 

Đàm Tam Sơn có chút nhếch nhác, trên mặt có không ít vết thương vẫn đang rỉ máu.

Nhưng anh ta đang cầm vài túi hồ sơ ố vàng trong tay…

Ồ hố.

Đàm Tam Sơn bước vào đại sảnh, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất, may mà kịp chống vào món đồ bên cạnh mới đứng vững được.

Đàm Tam Sơn nhìn xung quanh, loạng choạng đi lên tầng.

Lúc này Ngân Tô mới phát hiện, những nơi anh ta đi qua đều có vết chân máu để lại.

Ngân Tô nhìn Đàm Tam Sơn đi lên tầng, cân nhắc xem mình có khả năng cướp túi hồ sơ không…

Đàm Tam Sơn và Thải Y có mâu thuẫn, nhưng anh ta không có mâu thuẫn quá lớn với mình… Ngân Tô thở dài, tiếp tục đi vào khu giải trí.

Lát nữa rồi nghĩ cách.

Lỡ như anh ta tự chết thì sao…

Trên giá sách toàn là tác phẩm văn học, Ngân Tô giở xem vài quyển, bên trong vô cùng sạch sẽ, ngoài những dòng chữ ban đầu ra thì không còn thứ gì khác.

Những người chơi khác cũng đã tới đây nhiều lần, đều không phát ra hiện manh mối nào.

Tất nhiên Ngân Tô cũng không có thu hoạch gì.

Ngân Tô rời khỏi khu giải trí, định ra bên ngoài xem thử.

Cô vừa mở cửa đại sảnh, không biết A Tú nhảy từ đâu ra, vừa sợ hãi vừa dũng cảm ngăn cản cô: “Cô… Cô Tô, cô không được ra ngoài.”

Ngân Tô hiền lành hỏi: “Tại sao thế? Do tôi không xứng ư?”

“Chỉ… Chỉ là không được thôi.” A Tú không nói nổi lý do: “Dù sao thì cũng không được ra ngoài.”

Ngân Tô cũng chẳng tức giận, cười cười vẫy tay với cô ta.

A Tú: “…”

A Tú có cảm giác ma quỷ đang vẫy tay với cô ta, một cơn ớn lạnh bất giác dâng lên trong lòng.

A Tú chậm rì rì tới: “Cô Tô, cô đừng nên ra ngoài thì tốt hơn, bộ…”

Nói tới đây, A Tú đột nhiên im bặt.

Bộ trưởng chết rồi.

Bộ trưởng đã chết rồi.

Ngân Tô nắm lấy bả vai A Tú, kéo cô ta vào trong lòng: “Cô nói đúng, ra ngoài một mình không an toàn, cô đi cùng tôi đi, vừa hay chúng ta có thể làm đồng đội, có nguy hiểm thì cô cũng có thể chắn giúp tôi.”

A Tú: “???”

Ai mà muốn chắn giúp cô chứ?

Ngân Tô không quan tâm đến sự phản đối của A Tú, cưỡng ép đưa cô ta ra ngoài.

Đi vòng qua chính diện biệt thự, chẳng mấy chốc đã trông thấy nhà kho ở phía sau.

A Tú thấy Ngân Tô đi về hướng đó, cả cơ thể đều vô cùng kháng cự: “Cô Tô trong đó bị ma ám.”

“Vậy sao?”

“Đúng, là thật đấy, chúng ta vẫn nên quay về thôi.”

“Ừ.”

Người nói ‘ừ’ đang kiên định đi về phía nhà kho, mở cánh cửa không khóa, đẩy A Tú đang lo lắng bất an vào trước.

Bóng tối bao trùm lấy A Tú, suýt nữa thì cô ta hét lên thành tiếng.

“Sao nhát gan vậy.” Tiếng cười khẽ vang lên sau lưng, một giây sau bả vai lại bị người khác ấn lấy: “Đừng sợ, chẳng phải tôi vẫn ở đây sao.”

A Tú: “…”

Cô ở đây còn đáng sợ hơn ấy!!

A Tú liên tục nhìn quanh nhà kho, sợ đột nhiên có một con quái vật nhảy ra từ trong đống đồ linh tinh này.

Ngân Tô lấy đèn pin ra soi sáng, đồ trong nhà kho rất nhiều, chỉ có một lối đi chật hẹp bắt đầu từ cửa vào là đi được.

Ở đây có đồ gia dụng, quần áo, chăn màn… bỏ đi, tóm lại là các thể loại đồ dùng sinh hoạt, nói đơn giản chính là một đống rác.

***
***

Ngân Tô không thấy quái vật trong nhà kho mà lại nhìn thấy nhóc nhi đồng mất tích – Đại Lăng trước.

Cô bé tự chui vào trong một chiếc rương hỏng, ôm một con gấu bông màu hồng trong lòng, váy đỏ như máu, ánh sáng chiếu lên mặt cô bé, trắng bệch mà u ám, lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ.

“Á!”

A Tú bị đứa trẻ váy đỏ dọa cho hét chói tai, nếu không phải Ngân Tô giữ lấy cô ta thì lúc này cô ta đã nhảy dựng lên mà quay người chạy mất rồi.

Đại Lăng còn chưa mở miệng, nhìn rõ người đối diện, khuôn mặt trắng bệch lập tức trở nên hồng hào.

Cô bé trèo ra khỏi cái rương hỏng, dang tay nhào lên người Ngân Tô: “Chị ơi, sao lại là chị thế? Em còn tưởng là bé gấu khác cơ…”

Ngân Tô lôi đứa trẻ hư hỏng xuống, đặt lên đống đồ bên cạnh: “Nhóc ở đây làm gì?”

“Chơi trốn tìm ạ.” Đại Lăng cười hi hi: “Có một chị rủ em chơi trốn tìm, chị ấy nói nếu em thắng thì em có thể ăn chị ấy.”

“…”

Quái vật cược với nhau đúng là khác biệt.

“Thế nếu em thua thì sao?”

Đại Lăng bĩu môi, hừ một tiếng: “Sao em có thể thua được?”

Sau đó, cô bé lại nhìn Ngân Tô: “Nếu thua thì em đi tìm chị, để chị giết chị ấy, hi hi hi.”

Ngân Tô: “…”

Coi cô là cái gì vậy?

Quái vật nhỏ mơ cũng hay đấy.

“Có phải lúc nãy có người tới đây, nhóc động thủ với anh ta không?”

Con ngươi Đại Lăng xoay tròn: “Là bé gấu đó động thủ với em trước, em chỉ đánh trả thôi. Vốn dĩ em có thể biến anh ta thành bé gấu…”

Đại Lăng chột dạ cười một cái, chuyển chủ đề: “Nhưng sau đó tự nhiên có một con quái vật mặt xuất hiện, lúc hỗn loạn thế là để cho bé gấu kia chạy mất.”

“Quái vật mặt đâu?”

Đại Lăng vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, đã thế còn than với Ngân Tô: “Nó không ngon tí nào.”

Ngân Tô: “…”

Đại Lăng không quá thích ăn quái vật, nhưng như vậy không có nghĩa là cô bé không ăn.

“Thế con quái vật mặt đó là thứ gì?”

“Thứ gì…” Đại Lăng nghiêng đầu suy nghĩ: “Hơi giống mấy con búp bê kia, khuôn mặt trắng trắng, đôi môi đỏ đỏ…”

Búp bê…

Lại là búp bê.

Ngân Tô nhìn A Tú bị ghì trong lòng một cái, khóe miệng nhếch lên, dịu dàng lên tiếng: “A Tú, trong những tiểu thư hồi trước, có ai thích chơi búp bê không?”

Vừa nãy A Tú bị dọa, tới giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Ngân Tô quơ quơ tay trước mặt cô ta: “A Tú, hoàn hồn đi.”

A Tú theo tay của Ngân Tô nhìn về phía cô: “Có ma… Tôi đã nói là có ma mà.”

“Biết rồi biết rồi.” Ngân Tô trả lời qua loa: “Chẳng phải cô bé vẫn ở yên đây hay sao, đâu có làm cô bị thương, cô sợ cái gì… Hay cô làm chuyện gì trái với lương tâm à?”

A Tú: “…”

Đại Lăng đứng trên đống đồ, dù sao thì một đứa trẻ cũng khá nặng, đống đồ tùy ý chất chồng căn bản không chịu nổi trọng lượng của cô bé. 

Nhưng lúc này đống đồ lại không hề lắc lư chút nào, cứ như cô bé hoàn toàn không có trọng lượng vậy.

“Thân thiện chút.” Ngân Tô vỗ đầu Đại Lăng một cái.

Đại Lăng đang u ám nhìn A Tú lập tức nở một nụ cười ngoan ngoãn lấy lòng.

A Tú càng cảm thấy đáng sợ, nhưng cô ta bị Ngân Tô giữ lấy, không nhúc nhích được. 

“Búp… Búp bê…” A Tú cố gắng nghĩ tới câu hỏi của Ngân Tô, chỉ mong trả lời xong, tên ma quỷ này có thể thả cho mình rời đi: “Haruna, Matsushima Haruna rất thích búp bê, lúc mới đến cô ta mang nhiều lắm…”

“Thế búp bê của cô ta đâu?”

“… Không biết… Tôi không biết.” Giọng A Tú run run: “Bộ trưởng không cho phép cô ta lấy búp bê ra chơi, chắc là… Chắc là cô ta để trong phòng. À đúng rồi… Búp bê của cô ta đi đâu rồi, tại sao lúc đó dọn dẹp phòng không thấy.”

Bộ trưởng không quan tâm tiểu thư làm gì trong phòng, nhưng chỉ cần ở khu vực công cộng trong biệt thự thì buộc phải làm theo ý bà ta.

Bình Luận (0)
Comment