Edit: Fang
Beta: Wendy
Bọn họ đi tới giữa căn phòng, máu biến mất quanh chân cô gái, mà quanh chân cô gái không có thứ gì khác, chỉ có một nhúm đen sì sì.
Còn vòi phun nước trong tay cô gái đã không còn phun máu nữa.
Thải Y và Hoa Hồng Lê nhìn nhau một cái, hơi ngây người.
***
***
Quái vật tóc uống nước ngọt xong, rút về làm ổ trong tóc, lăn lộn bày tỏ uống rất ngon trong đầu Ngân Tô, bảo cô để vòi phun nước phun thêm tí nữa.
Ngân Tô niết thân thể búp bê, một giọt máu cũng không còn.
Không biết là bị dọa hay là bị vắt khô rồi.
Ngân Tô lắc lắc con búp bê, búp bê không có bất cứ động tĩnh nào, dường như cảnh tượng lúc nãy chỉ là ảo giác của bọn họ thôi vậy.
Nhưng cô rất chắc chắn, vừa nãy quái vật tóc chỉ uống hết chỗ máu nó đã phun ra, còn thứ tạo ra số máu đó thì vẫn chưa bị ăn.
Nhưng trông có vẻ nó sẽ không ra ngoài nữa.
Ngân Tô hơi tiếc nuối, chỉ thiếu chút nữa thôi… Nhưng cũng không sao, mang một món quà về cho người bạn trong phòng cũng được rồi.
Ngân Tô nhìn ba người ở cửa: “Mọi người có muốn cái này không?”
Thải Y lắc đầu lia lịa.
Tất nhiên Vu Uẩn sẽ không đòi, dù sao thì trông cô có vẻ rất muốn có nó, sao cậu có thể tranh với cô.
Hoa Hồng Lê lại có chút muốn nghiên cứu thử xem sao, tuy cô ấy phát hiện trước nhưng cô ấy không lấy nó xuống, cuối cùng cũng không phải cô ấy thu phục nên Hoa Hồng Lê cũng lắc đầu, bày tỏ mình không cần thứ đó.
Ngân Tô lập tức nhét búp bê vào trong túi.
Có lẽ do đầu và tứ chi đều bị bẻ gãy, thân thể vừa vặn có thể nhét vào trong cái túi áo gió siêu to của Ngân Tô.
***
***
Ngân Tô rời khỏi phòng, đi được mấy bước thì quay đầu hỏi những người còn lại: “Mọi người có nhìn thấy thứ gì giống kiểu hồ sơ không?”
Ba người đều lắc đầu, bày tỏ chưa từng nhìn thấy hồ sơ.
Bọn họ cũng đang tìm, chắc hẳn hồ sơ của tiểu thư có manh mối, nhưng họ tìm khắp biệt thự cũng không thấy thứ gì giống hồ sơ.
Thải Y lập tức hỏi: “Cô Tô, hồ sơ có vấn đề gì sao?”
Ngân Tô mỉm cười: “Mọi người tìm thấy thì có thể trao đổi manh mối với tôi.”
“Manh mối khác có được không?”
“Giá trị tương đồng đương nhiên là được.”
Thải Y chạy tới bên Ngân Tô: “Sáng nay tôi phát hiện một vài manh mối khác ở thư viện.”
Hôm qua rời khỏi thư viện, bọn họ không hề ngoan ngoãn ngồi ở bên trong.
Nhưng những nơi có thể tìm thì hôm nay đã tìm hết rồi, trừ Đàm Tam Sơn, những người còn lại đều không rời khỏi thư viện.
Bọn họ tìm thấy một vài thứ hữu dụng trên giá sách trong thư viện.
Đầu tiên là lịch sử của biệt thự, nó từng thuộc về một công chúa rất nổi danh. Nàng ta thường tụ tập với các tiểu thư ở đây, dần dần, biệt thự Ngân Sơn liền trở thành đại diện cho đỉnh kim tự tháp của các tiểu thư.
Các tiểu thư có tiền có thế đều lấy làm vinh hạnh khi tiến vào đây.
Còn các tiểu thư vào biệt thự Ngân Sơn đều có thể gả cho một người chồng tốt, thế là càng ngày càng nhiều người muốn vào đây.
Nơi đây không chỉ đại diện cho đỉnh cao của tiểu thư mà còn đại diện cho tương lai.
Thời gian trôi đi, công chúa dần tuổi cao sức yếu, biệt thự cũng mất đi sự náo nhiệt ngày thường, trở nên vắng vẻ yên tĩnh.
Không biết là công chúa cảm thấy cô đơn hay là không cam tâm khi bản thân trở thành quá khứ của thời đại, nàng ta đã lập ra chương trình học cho tiểu thư.
Dù gì thân phận vẫn còn đó, biệt thự Ngân Sơn lại trở nên náo nhiệt.
Sau khi công chúa bị bệnh, biệt thự Ngân Sơn được công chúa tặng cho một gia thần hầu hạ nàng ta rất lâu, để người đó tiếp tục quản lý.
Mất đi trụ cột là công chúa, biệt thự Ngân Sơn cũng dần rời xa khỏi trung tâm quyền lực.
Tất nhiên tiêu chuẩn thu nhận tiểu thư cũng thấp đi nhiều.
Nhưng cũng chính vì tiêu chuẩn thấp, những cô gái tầng lớp trung lưu hạ lưu được đưa tới đây càng ngày càng nhiều.
Thế là biệt thự Ngân Sơn liền đi xuống như vậy, chỉ là về sau cũng dần dần biến chất.
Truyền đến bây giờ, biệt thự Ngân Sơn đã không còn tiêu chuẩn nào, chỉ cần có tiền là có thể tới, nhưng danh tiếng của biệt thự rất tốt, bởi vậy cũng chẳng thiếu người tới.
Nhất là một vài người muốn gả con gái cho nhà giàu, rất bằng lòng tiêu tiền để đưa con gái vào đây.
Biệt thự Ngân Sơn không chỉ có dùng để học tập mà còn có các mối quan hệ.
Bọn họ có thể quen biết những người thuộc tầng lớp thượng lưu qua các hoạt động mà biệt thự Ngân Sơn tổ chức.
Ban đầu bọn họ muốn chọn một nhà chồng tốt cho mình, tiến vào đây —— Bất kể là tự nguyện hay là bị người nhà ép buộc, bọn họ đều có mục đích giống như vậy.
Ngân Tô nói trúng tim đen: “Đây chẳng phải là công ty xem mắt sao.”
Thải Y gật đầu: “Cũng kiểu vậy.”
Ngoài lịch sử của biệt thự Ngân Sơn, bọn họ còn tìm thấy một vài nội dung liên quan đến Matsushima Haruna, Ozawa Hayo.
Quả thực hai người này là bạn tốt, có thể nhìn ra từ những nội dung bọn họ để lại trên sách.
Bọn họ bị các tiểu thư khác bắt nạt, Ozawa Hayo vẫn luôn khuyên Matsushima Haruna nên phản kháng.
Nhưng Matsushima Haruna hơi tiêu cực về chuyện này.
Dường như tính cách của hai người trái ngược nhau, Ozawa Hayo hay thẹn thùng lại là người dũng cảm hơn.
Không khuyên được Matsushima Haruna, Ozawa Hayo chỉ đành từ bỏ, nói về sau sẽ bảo vệ cô ta.
Nội dung hai người để lại rất nhiều, không đến mức quyển sách nào cũng có, nhưng không ít sách đều có, có quyển chỉ vài câu, có quyển lại rất nhiều.
“Hình như Matsushima Haruna đã làm chuyện gì đó phản bội Ozawa Hayo.” Thải Y nói tiếp: “Vì nội dung tách rời nên đó là chuyện gì thì chúng tôi vẫn chưa rõ.”
“Bọn họ còn nhắc đến Satomi, chính là Satomi trong bức thư ở trang cuối cùng trong cuốn sổ vẽ của Ozawa Hayo. Hình như cô ta là một trong những tiểu thư bị bắt nạt, nhưng chắc hẳn không nghiêm trọng như bọn họ.”
“Hơn nữa… Bọn họ nói Satomi đã mất tích. Ozawa Hayo nghi ngờ Satomi đã chết, còn cảm thấy là người của biệt thự đã hại chết cô ta, hình như Ozawa Hayo đang điều tra chuyện này.”
“Nhưng trong những cuộc trò chuyện này, toàn là Ozawa Hayo nói nhiều hơn, Matsushima Haruna lại trầm mặc ít nói. Ý trong đó là bảo Ozawa Hayo đừng quan tâm những chuyện này để tránh cho bọn họ khó sống qua ngày.”
“Bọn họ còn nhắc đến chuyện Matsushima Haruna bị người khác đổ thức ăn lên đầu ở trong nhà ăn, chắc hẳn đó chính là lúc cậu Vu bị Hách Huệ đổ thức ăn hôm đầu tiên.”
“Vụ chị Hoa bị khống chế xuống tầng hai thì không tìm thấy, nhưng tôi cảm thấy cảnh tượng chúng ta sẽ bị khống chế chắc chắn có thể tìm được từ những cuộc trò chuyện trong sách.”
Đây chính là những nội dung mà trước mắt bọn họ tìm được.
Sắp xếp xong nội dung các cuộc trò chuyện này đã tiêu tốn của bọn họ không ít thời gian.
Hơn nữa bọn họ vẫn chưa xem hết, chắc hẳn trong thư viện vẫn còn nhiều thứ hơn nữa được để lại.
Tìm ra cảnh tượng bọn họ bị khống chế thì có thể chuẩn bị trước, ít nhất là sẽ không như Hoa Hồng Lê, không chút đề phòng mà bị đâm một nhát.
“Tiểu thư bắt nạt bọn họ và nhân viên trong biệt thự không quan tâm đến cảnh ngộ của bọn họ bị gọi là quái vật thì có thể hiểu được, nhưng tại sao Ozawa Hayo lại nói Matsushima Haruna cũng là quái vật?” Thải Y sờ cằm làm ra vẻ suy tư: “Có phải là vì Matsushima Haruna đã phản bội cô ta không? Rốt cuộc Ozawa Hayo chết như thế nào? Manh mối trong phó bản tử vong rời rạc quá…”
Thải Y bắt đầu vò đầu bứt tai.
Tất nhiên Ngân Tô cũng không biết đáp án của những câu hỏi này.
Ngân Tô lấy hai chiếc chìa khóa ra: “Phòng làm việc của bộ trưởng trên tầng ba có vài manh mối, mọi người có thể tự lên đó xem.”