Edit: Fang
Beta: Wendy
Hồ sơ không để trong phòng làm việc thì sẽ để ở đâu?
Ngôi biệt thự này còn nơi nào có thể giấu đồ?
Ngân Tô tìm lại một lượt, cô muốn tìm tên của tiểu thư tương ứng với những căn phòng trên tầng, xem căn phòng có máu ở tầng năm là của ai.
Nhưng trong phòng làm việc không có danh sách liên quan.
Bị giấu giống như hồ sơ rồi sao?
Ngân Tô thu dọn một chút, chụp những phần quan trọng trong hồ sơ và sổ sách, sau đó đặt chúng trở về két sắt rồi khóa lại.
Những thứ khác cô đều không động vào, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc.
Ngân Tô vừa xuống tầng thì trông thấy Thải Y chạy phăm phăm về phía trước.
“Cô Tô.” Trông thấy cô, Thải Y lập tức vẫy tay: “Bọn họ phát hiện búp bê của Phan Vinh Phương, cô đi xem không?”
Búp bê của Phan Vinh Phương?
Ngân Tô đồng ý: “Được thôi.”
Búp bê của Phan Vinh Phương ở trong một phòng học trống trên tầng hai, Ngân Tô đi vào cùng Thải Y, phát hiện bên trong đã có hai người.
Vu Uẩn thấy Ngân Tô thì hai mắt sáng lên: “Tô tiểu thư.”
Hoa Hồng Lê thì hơi cau mày, có lẽ do không hiểu tại sao Thải Y lại gọi cô tới đây… Trong lòng Hoa Hồng Lê, cô Tô là một tồn tại rất nguy hiểm.
Không chỉ thực lực mà còn cả hành vi của cô.
Nhưng lúc này mọi người cần tham khảo ý kiến từ nhiều phía nên dù Hoa Hồng Lê có lòng phòng bị thì cũng không nói ra.
Ngân Tô gật đầu với bọn họ, nhìn búp bê ở giữa căn phòng.
Nó bị một sợi dây thừng treo giữa không trung, vừa hay siết lấy cổ. Trong phòng học không có gió nhưng nó lại đang chậm rãi lắc lư.
Trên khuôn mặt trắng bệch của búp bê, cánh môi đỏ chót hơi nhếch lên, trong quái dị lại lộ ra cảm giác bình thản, vô cùng dọa người.
Thải Y trầm ngâm nhìn con búp bê đang lắc lư: “Mọi người nghĩ Phan Vinh Phương chết trước hay là búp bê của anh ta bị treo ở đây trước rồi anh ta mới chết?”
Vu Uẩn nhìn Ngân Tô một cái rồi mới lên tiếng: “Hôm qua chúng tôi đã lục soát những phòng học này một lượt nên sáng nay không lục soát lại nữa, không biết nó xuất hiện từ bao giờ. Búp bê của Phan Vinh Phương biến mất từ khi nào, chúng ta cũng không biết…”
“Tôi thiên về hướng búp bê bị treo ở đây trước hơn.” Hoa Hồng Lê nói ra quan điểm của mình: “Búp bê bị treo dẫn đến Phan Vinh Phương bị siết chết.”
Thải Y sờ cằm, đưa ra một khả năng khác: “Lúc đó Phan Vinh Phương muốn chạy ra khỏi phòng, chắc hẳn anh ta đã nhìn thấy gì đó, có lẽ là thứ đó g**t ch*t anh ta, không liên quan đến búp bê. Sau khi Phan Vinh Phương chết, búp bê mới bị treo ở đây.”
Hoa Hồng Lê không khăng khăng với suy đoán của mình: “Đều có khả năng, chúng ta không có chứng cứ.”
Vu Uẩn: “Bất kể ra sao, búp bê cũng không được rời xa chúng ta. Nói không chừng búp bê chính là chìa khóa qua ải.”
“Hợp lý, trò chơi thích làm những chuyện này nhất mà, đầu game phát chìa khóa luôn.” Thải Y gật đầu đồng tình: “Nhưng lấy được cũng vô ích, vẫn phải tìm được thông tin quan trọng nào đó hoặc hoàn thành hành động nào đó mới có thể kích hoạt chìa khóa.”
Ngân Tô không tham dự vào cuộc thảo luận của bọn họ, ai lên tiếng thì nhìn người đó, dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, cũng không biết là đang đồng tình cái gì.
Cho đến khi Vu Uẩn quay đầu hỏi cô: “Cô Tô, cô có suy nghĩ gì không?”
“Tôi?”
Thải Y cũng nói theo: “Đúng đúng đúng, cô Tô có suy nghĩ gì thì cũng có thể nói ra, tục ngữ có câu một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao mà, chúng ta có nhiều cái đầu như vậy, kết hợp với nhau sẽ có ích lắm đấy.”
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô giơ một ngón tay ra, chỉ vào con búp bê đang bị treo: “Tôi muốn lấy nó xuống, được không?”
Bất kể là Vu Uẩn hay Thải Y và Hoa Hồng Lê đều không ai có ý định lấy búp bê xuống cả, vì bọn họ chưa lấy được ‘quy tắc của tiểu thư’, không biết việc lấy búp bê của người khác có kích hoạt quy tắc tử vong nào hay không.
Tình trạng không lấy được quy tắc trong phó bản rất hay xuất hiện.
Một là không phát hiện, hai là có người Đàm Tam Sơn, trực tiếp tiêu hủy khiến những người chơi khác không lấy được.
Thế nên người chơi thông minh tuyệt đối sẽ không phụ thuộc vào quy tắc, bọn họ có thể phán đoán dựa vào kinh nghiệm và trực giác để tránh nguy hiểm và cạm bẫy.
Lúc này Ngân Tô muốn lấy nó xuống, quả thực là khiến bọn họ kinh ngạc.
Vu Uẩn: “Cô Tô, khả năng sẽ có nguy hiểm…”
Ngân Tô đi qua đó, một phát giật con búp bê xuống, được một lát thì nói với bọn họ: “Không có nguy hiểm.”
Mọi người: “…”
***
***
Về tổng thể, búp bê của người chơi không khác nhau mấy, chỉ khác màu sắc và vài chi tiết trên trang phục.
Cổ búp bê quấn hai vòng dây, Ngân Tô lấy xuống thì phát hiện trên cổ búp bê có một vết hằn.
Cứ như là nó cũng có máu có thịt vậy…
Ngân Tô sờ cổ búp bê, dường như đang xem vết hằn đó. Thải Y vừa định tiến lên nhìn thì nghe thấy một tiếng ‘rắc’.
Cổ búp bê bị bẻ gãy.
Máu tươi trào từ cổ ra, lập tức nhuộm con búp bê thành màu máu.
Điều này khiến ba người còn đang kinh ngạc vì Ngân Tô dứt khoát bẻ gãy cổ búp bê lập tức đề cao cảnh giác.
Ngân Tô lại cứ như là không nhìn thấy, ngón tay di chuyển tới cánh tay búp bê, rắc một tiếng, cánh tay búp bê bị bẻ gãy.
Cùng với tiếng răng rắc, búp bê nhanh chóng chỉ còn lại phần thân.
Lượng lớn máu tươi trào ra, chẳng mấy chốc đã có một vũng máu đọng dưới chân Ngân Tô.
Máu chảy xuống nhuốm đen chiếc áo gió màu đỏ của cô, theo vạt áo của cô, máu nhỏ giọt xuống đất.
Còn cô giống như một hung thần, cầm thân thể con búp bê không ngừng phun máu ra ngoài cứ như cầm một cái vòi phun nước.
Máu trong phòng càng ngày càng nhiều…
Thải Y mắt chữ A mồm chữ O, cái cái cái… Cái cảnh tượng này cũng quá dọa người rồi?
Ngân Tô giơ vòi phun nước lên, như cảm thán lại như ngạc nhiên: “Nó phun nhiều ghê.”
Mọi người: “…”
Đây là lúc quan tâm chuyện này sao?
Thải Y nuốt lại vẻ kinh ngạc xuống, đột nhiên vỗ vỗ cánh tay Vu Uẩn: “Em trai, cô ấy điên cuồng như vậy à?”
Vu Uẩn: “…”
Thao tác của đại lão sao có thể gọi là điên cuồng?
Vu Uẩn lùi về phía sau.
Tay Thải Y hẫng giữa không trung, quay đầu thì thấy Vu Uẩn đang lùi về phía sau: “…”
Một bên khác, Hoa Hồng Lê cũng đã lùi ra cửa, hai người chỉ cần tiến lên vài bước nữa là có thể rời khỏi căn phòng.
Thải Y đứng tại chỗ có cảm giác bị vứt bỏ.
Thải Y lập tức chạy về phía bọn họ: “Ơ kìa, dù gì hai người cũng nên gọi tôi một tiếng…”
“Sầm!”
Hoa Hồng Lê suýt thì đâm vào cửa.
Cửa phòng bị một sức mạnh vô hình đóng sầm lại, Hoa Hồng Lê và Vu Uẩn đều không thể ra ngoài.
Máu rải rác khắp căn phòng, máu trên mặt đất bắt đầu dao động, như thể có máy rung đang hoạt động vậy.
Một giọt máu bay lên không trung, sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba… Cả một loạt bay lên.
Vô số giọt máu trôi nổi giữa không trung, phần đuôi liên tục kéo dài, hình thành những gai máu.
Tất cả gai máu cùng lúc thay đổi phương hướng, nhắm chuẩn vào người sống trong phòng.
“Vèo ——”
Từ lúc gai máu hình thành đến lúc bắn về phía người chơi, chẳng qua chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Ba người đều lấy đạo cụ phòng ngự của mình ra, vừa bày trận xong, dường như những gai máu kia đột nhiên mất đi động lực, hóa thành giọt máu, rơi từ trên không xuống.
Máu dưới đất đang biến mất.