Edit: Fang
Beta: Yan
Bộ trưởng đã chết.
Nhưng ai biết được bà ta có biến thành thứ khác rồi quay trở lại hay không…
Hoa Hồng Lê: “Những con búp bê này rất quan trọng, không mang theo nhỡ bị lấy mất thì chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ừ, thế thì mọi người phải tự nghĩ cách thôi.” Ngân Tô nói xong bèn thong thả rời đi.
“…”
Ba người yên lặng một lúc, Vu Uẩn lên tiếng: “Em cảm thấy lời cô Tô nói rất hợp lý. Mọi người có nhớ những lời đồn đại liên quan đến phó bản này ở bên ngoài không?”
Thải Y: “Hình như những người chơi ra ngoài đều đã bị thay thế bởi một thân phận khác, hành vi cử chỉ cũng rất kì lạ…”
Vu Uẩn gật đầu: “Nếu búp bê ở bên người chúng ta quá lâu, có lẽ chúng ta sẽ bị thay thế.”
Giống như những tình tiết trong phim kinh dị, búp bê càng ngày càng giống con người, cuối cùng sẽ thay thế con người.
Thải Y phiền não nói: “Nhưng búp bê ảnh hưởng đến sự sống chết của chúng ta, không mang theo nó cũng rất nguy hiểm.”
“…”
Mang theo cũng nguy hiểm, không mang theo cũng nguy hiểm.
Cuối cùng Hoa Hồng Lê thở dài: “Nghĩ thêm cách khác đi.”
…
…
Ngân Tô về phòng nhìn búp bê một cái, nó vẫn bị cố định trên bàn, keo có dấu hiệu tan ra. Nhưng lớp keo quá dày, nhất thời không tan ra hết được.
Ngân Tô nhìn vào gương, không phát hiện vấn đề gì, kéo ghế ra ngồi xuống.
“Ta đem một thứ hay ho về cho mi này.” Ngân Tô hiền từ nhìn búp bê trên bàn, lấy con búp bê chỉ còn phần thân ra: “Coi nè!”
Ngân Tô xoay đầu búp bê qua, để nó đối mặt với thi thể con búp bê kia: “Xinh không? Thích không?”
Búp bê: “…”
Búp bê im lặng, không nhúc nhích.
“Nếu mi đã tới chỗ ta thì mi chính là người nhà của ta. Ta sẽ không bạc đãi mi đâu, mi coi, đây là món quà ta có lòng mang về cho mi đấy.”
Ngân Tô đẩy thi thể búp bê ra trước mặt nó, giọng nói dịu dàng vô cùng dụ dỗ: “Nào, bảo bối, ăn nó đi, có lẽ mi sẽ trở nên lợi hại hơn đó.”
Búp bê: “…”
Búp bê phớt lờ Ngân Tô.
“Mi thử một miếng đi.”
“Chắc chắn là rất ngon… Hay là để ta thêm ít gia vị cho mi nhé?”
Ngân Tô thở dài, giống như người mẹ già không được thấu hiểu, ngón tay chọt vào trán búp bê: “Nhóc con nhà mi sao lại kén ăn thế chứ.”
Ngân Tô không xui khiến búp bê ăn nữa mà cô lấy dao ra bắt đầu giải phẫu thân thể con búp bê kia.
Thuật giám định đưa ra kết quả là một dấu hỏi chấm.
【? · Búp bê đồ chơi · Oda Hira Hana】
Oda Hira Hana là tên nhân vật của Phan Vinh Phương.
Phan Vinh Phương đã chết, nhưng con búp bê này vẫn còn dấu hỏi chấm, nếu không phải là do cái thứ biết phun máu bên trong thì là do con búp bê này vẫn còn tác dụng.
Ngân Tô vót con búp bê từng chút từng chút một giống như là gọt bút chì vậy.
Búp bê không phải làm bằng gỗ mà là thạch cao, vót ít một không hề khó.
Ngân Tô vót được mấy phút, búp bê bắt đầu rỉ máu, máu tươi nhỏ giọt xuống mặt bàn, chẳng mấy chốc đã đọng thành một vũng máu.
Máu càng ngày càng nhiều, chúng chảy tới mép bàn, dần dần nhỏ giọt xuống dưới đất.
Sau khi mặt đất cũng hình thành một vũng máu, vũng máu bắt đầu nhúc nhích, dần dần có hình dáng giống như thạch rau câu vậy.
Dường như vũng máu đang quan sát người to lớn ngồi bên cạnh, thấy cô không chú ý tới dưới này, vũng máu lập tức hóa thành người tí hon màu máu, chạy về phía bức tường.
Nhưng chưa chạy được hai bước, một vật chứa màu đen đã úp về phía nó.
…
…
Quái vật tóc bưng vũng máu tới trước mặt Ngân Tô, một cọng tóc vừa hít hà hít hà vừa chuyển động ở bên cạnh, chỉ đợi Ngân Tô ra lệnh là nó sẽ đánh chén ngay.
Vũng máu vừa hóa thành người tí hon lúc này lại trở về làm vũng máu, yên lặng như nước.
“Không phải vừa nãy biết chạy hay sao, bây giờ giả chết cái gì.” Ngân Tô cầm dao khuấy khuấy.
Lưỡi dao cứ như là có axit sunfuric vậy, vũng máu bắt đầu sôi sùng sục nổi bong bóng.
Chúng bò khắp tứ phía, gấp gáp muốn rời đi.
Nhưng quái vật tóc không ngừng nâng cao mép lên, bất kể chúng bò thế nào thì cũng không thể chạm tới mép, quái vật tóc lắc mình một cái là chúng lại rớt xuống đáy.
Sau khi thử mấy lần vẫn không thành công, cuối cùng vũng máu cũng từ bỏ.
Nhưng cho dù nói cái gì thì nó cũng phớt lờ cô.
“Đổ nó lên trên này.” Ngân Tô đã hết kiên nhẫn, bắt đầu chỉ huy quái vật tóc làm việc.
Quái vật tóc: “Tôi có thể ăn không?”
“Ăn ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, học theo em gái mi chút đi.” Ngân Tô cạn lời: “Mau lên.”
“Học theo nó làm gì?” Quái vật tóc phẫn nộ: “Học cách nó nửa đêm không về nhà, chỉ biết chơi bé gấu? Rõ ràng là tôi hữu ích hơn, tại sao cô thiên vị nó!”
“Chắc là do chị ấy thích ta đấy.” Đại Lăng đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ, rướn cổ lên hét: “Chị ấy thích ta nhất!”
Quái vật tóc duỗi một cọng ra đánh bay Đại Lăng đang muốn trèo vào.
Ngân Tô: “…”
Nhà nhiều trẻ con đúng là phiền toái.
Ngân Tô tự cầm lấy vật chứa làm bằng tóc, đổ lên con búp bê.
Máu tươi gột rửa búp bê, vũng máu muốn bỏ chạy, nhưng dường như trên người con búp bê có sức hút gì đó, chẳng mấy chốc vũng máu đã bị hút vào trong cơ thể búp bê.
Không tới mấy giây, trên người con búp bê đã không còn thấy bất cứ giọt máu nào.
Ngay lúc này, búp bê chậm rãi quay đầu, khuôn mặt trắng bệch nhìn thẳng vào Ngân Tô, cánh môi đỏ chót kì dị bắt đầu khép mở.
Sau đó một giọng nói không rõ nam nữ, cứng nhắc không dao động vang lên: “Tôi không biết cái gì hết, là cô ta tạo ra tôi, cô không cần lãng phí sức lực lên người tôi. Có bản lĩnh thì cô giết tôi đi, giống như giết nó vậy.”
Nói tới đây, khóe miệng búp bê chậm rãi nhếch lên, dường như là đang mong chờ Ngân Tô giết nó vậy.
“Nhóc con nhà mi nói linh tinh gì thế, nếu mi đã tới đây là cũng là một phần trong đại gia đình chúng ta, sao ta lại giết mi chứ.”
Búp bê trợn mắt trắng, quay đầu nhìn sang nơi khác.
Ngân Tô vặn đầu nó lại, cười dịu dàng: “Thế thì bảo bối à, ai đã tạo ra mi vậy?”
“Cô dùng sức thêm chút nữa, vặn gãy cổ tôi luôn đi.” Búp bê xúi giục Ngân Tô: “Biết đâu tôi sẽ nói đáp án cho cô đấy.”
Ngân Tô sửa sang lại quần áo cho búp bê: “Là Matsushima Haruna nhỉ.”
“…”
Nụ cười nơi khóe miệng búp bê biến mất: “Nếu cô đã biết rồi thì còn hỏi tôi làm gì? Cô có bệnh à?”
Ngân Tô “Wow” một tiếng: “Mi có cá tính thật đấy.”
Búp bê trợn mắt trắng, lại quay đầu sang hướng khác.
Lần này Ngân Tô không vặn cổ nó nữa mà tự mình áp sát lại gần, cười hi hi hỏi: “Thế Matsushima Haruna đang ở đâu?”
Búp bê phát ra tiếng cười kiêu ngạo: “Cô có muốn gặp cô ta không?”
“Có chứ, nằm mơ cũng muốn, mi chuyển lời cho cô ta, bảo cô ta tới tìm ta đi.” Giọng nói Ngân Tô đầy sự mong đợi: “Chắc chắn ta sẽ quét dọn nhà cửa để nghênh đón.”
Búp bê cười xong, đột nhiên bật ra mấy chữ: “Tôi có biết đâu.”
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô vỗ lên đầu búp bê một cái.
Búp bê cũng chẳng để ý tới Ngân Tô nữa, yên lặng làm một búp bê bình thường.
Ngân Tô lấy keo nước oán hận mới ra, gia cố thêm một lớp cho nó.
Búp bê: “…” Đồ thần kinh!