Edit: Fang
Beta: Yan
【? · Búp bê đồ chơi · Oda Hira Hana】
Ngân Tô cau mày, tại sao vẫn còn dấu hỏi chấm?
Ngân Tô cầm dao lên, tiếp tục vót búp bê.
Búp bê bị cố định quay nửa vòng lại, thấy cô vẫn chưa có ý định bỏ qua cho con búp bê kia, khuôn mặt trắng bệch lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.
Búp bê càng ngày càng nhỏ, khi nó chỉ còn một cục cuối cùng, dao của Ngân Tô chạm vào v*t c*ng.
Ngân Tô hơi nhướng mày, tăng tốc vót để lấy cái thứ ở bên trong ra.
【Cúc áo hoa anh đào · ?】
Lại là thứ này
Ngân Tô vào nhà vệ sinh rửa sạch những thứ dính trên đó, xem con số ở mặt sau cúc áo —— 4.
Số không giống nhau…
Nhưng cúc áo phải có đôi chứ nhỉ?
Nói cách khác, khả năng cao vẫn còn một cái cúc áo số ‘4’.
Hiện nay cúc áo xuất hiện ở phòng làm việc của bộ trưởng, trong bức thư, rớt từ quái vật mặt, bên trong cơ thể búp bê,…
Tổng cộng có bốn cái, con số không giống nhau, cách xuất hiện cũng không giống nhau.
…
…
Màn đêm buông xuống, người chơi đều cảm thấy kì lạ, từ sau buổi trưa là không thấy bộ trưởng đâu nữa, người gọi bọn họ đi học cũng đổi thành NPC tên Hideki.
Hideki (Tú Hỉ) —— Ngân Tô gọi là A Tú.
“Cô Tô kiếm được chìa khóa phòng làm việc thế nào vậy?” Thải Y đưa ra nghi vấn: “Không phải là bộ trưởng bị cô ấy giết rồi đấy chứ?”
Vu Uẩn cảm thấy đây là chuyện đại lão có thể làm ra: “Có khả năng.”
Thải Y sờ cằm suy nghĩ: “Chẳng lẽ bộ trưởng không phải BOSS? Thế BOSS là ai? Ozawa? Hay là Matsushima?”
Bây giờ hiềm nghi của hai người này khá lớn.
Ba người đang thảo luận, đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh.
“Cô… Cô Tô?” Vu Uẩn nhìn thấy Ngân Tô thì đôi mắt hơi phát sáng.
Ngân Tô không nói nhảm, vào thẳng vấn đề chính: “Búp bê của Hách Huệ đâu?”
Hoa Hồng Lê: “Cô Tô cần búp bê làm gì?”
“Ở chỗ của cô phải không?” Ngân Tô nhìn người lên tiếng là Hoa Hồng Lê.
Hoa Hồng Lê không phủ nhận, gật đầu: “Ở chỗ của tôi.”
Ngân Tô lịch sự nói: “Cô đưa tôi thì có thể đổi lấy manh mối.”
“…”
Hoa Hồng Lê không quyết định ngay mà gọi Vu Uẩn và Thải Y qua bên cạnh, tuy búp bê để ở chỗ cô ấy nhưng nó thuộc về ba người họ.
Vu Uẩn bày tỏ thái độ trước: “Chắc hẳn cô Tô có manh mối, em không có ý kiến.”
Thải Y nhai kẹo cao su trong miệng: “Lúc trước bọn em cũng đã từng trao đổi manh mối, chắc là cô Tô sẽ không lừa chúng ta.”
Người chơi quen thuộc còn phải đề phòng, càng đừng nói tới người chơi xa lạ.
Nhưng đây là quyết định chung của mọi người, hậu quả thế nào thì cũng phải gánh vác cùng nhau.
Thế nên khi Vu Uẩn và Thải Y đều đồng ý, Hoa Hồng Lê cũng gật đầu, lấy búp bê ra đưa cho Ngân Tô.
…
…
Trong búp bê vẫn có rất nhiều máu, có kinh nghiệm từ trước, lần này xử lý nhanh hơn, thậm chí đống máu còn chưa kịp phát huy thì đã bị quái vật tóc hút sạch sẽ.
Ngân Tô lấy dao ra vót búp bê, lần này trực tiếp cắt đôi ở giữa, chẳng mấy chốc đã vót tới cúc áo bên trong cơ thể.
Ngân Tô rửa qua bằng nước, lộ ra cái cúc áo ban đầu.
Số —— 9.
Lại là một con số mới.
“Cúc áo?” Thải Y lên tiếng trước: “Sao bên trong búp bê cũng có?”
Ngân Tô hơi nhướng mày: “Cô từng nhìn thấy ở đâu nữa?”
Hai cái cúc áo trong phòng làm việc cô đã lấy đi rồi.
Chắc hẳn không phải là ở phòng làm việc.
“Quái vật mặt chết sẽ rớt thứ này.” Thải Y lấy một cái cúc áo ra: “Nhưng không biết có tác dụng gì.”
Ngân Tô mượn xem cúc áo của Thải Y, số —— 5.
Thải Y nhặt được cúc áo sau khi đánh nhau với quái vật mặt ở nhà kho hôm đầu tiên, hôm nay cô ấy cũng giết một con ở cầu thang nhưng không rớt cúc áo.
Thải Y đột nhiên đập bàn: “Có phải bên trong cơ thể búp bê của chúng ta cũng có cúc áo hay không? Chúng thành một đôi nhỉ?”
Bình thường ai lại cài một cái cúc áo chứ?
“Cô Tô, sao cô đã rời đi rồi?”
Ngân Tô nhanh chóng lên tầng, Thải Y bối rối ngồi xuống: “Đây chính là manh mối của cô Tô?”
Quả thực bọn họ không biết trong cơ thể búp bê có cúc áo.
Ngân Tô lấy cúc áo ra, cô chỉ nhìn qua, không lấy cúc áo đi, tương đương với việc nói manh mối này cho bọn họ.
Thải Y bắt đầu lẩm bẩm: “Búp bê… Chắc chắn búp bê của chúng ta không được động vào, tôi vào nhà kho tìm con quái vật mặt giết thử xem còn rớt thứ này hay không.”
Hoa Hồng Lê: “Hôm nay không được, cửa chính bị khóa lại rồi.”
Thải Y cau mày: “Ai khóa thế?”
Hoa Hồng Lê: “Không biết, sau bữa tối chị phát hiện cửa chính đã bị khóa lại rồi.”
Thải Y gãi gãi đầu, nói: “Biết đâu quái vật mặt sẽ xuất hiện ở trong biệt thự thì sao? Em đi dạo quanh xem có thể gặp được hay không.”
…
…
Ngân Tô về phòng, giơ cúc áo trước mặt búp bê.
“Có phải trong cơ thể mi cũng có cái này không?”
Cúc áo trong cơ thể búp bê và những cúc áo khác ở bên ngoài chắc hẳn có thể ghép thành một đôi.
Cúc áo thành đôi… khả năng cao chính là chìa khóa qua ải.
Nhưng muốn lấy cúc áo bị phong ấn trong cơ thể búp bê ra thì lại rất khó.
Vì búp bê chết, người chơi cũng chết.
Phải làm sao mới có thể lấy cúc áo ra mà búp bê không chết?
Búp bê bị ép nhìn vào cái cúc áo, lần này nó không giả chết nữa, thoải mái mở miệng: “Đúng rồi, cô muốn lấy ra xem thử không?”
Dường như giọng điệu đó còn rất hoan nghênh cô lấy ra xem thử.
Ngân Tô xùy một tiếng: “Vậy chẳng phải ta sẽ chết sao.”
Búp bê: “Hi hi hi, thế thì đúng là đáng tiếc, cô không lấy được đâu.”
Cúc áo chuyển động qua lại trên ngón tay Ngân Tô, cô trầm ngâm nhìn nó: “Mi không thể tự nhả ra ư?”
Búp bê như là nghe thấy một câu chuyện cười: “Trời tối rồi, đã bắt đầu nằm mơ rồi.”
Búp bê đang quay lưng lại với Ngân Tô, một lát sau đột nhiên quay một trăm tám mươi độ, cánh môi đỏ hơi nhếch lên, xúi giục Ngân Tô: “Cô cũng có thể dùng búp bê của người khác nha, bọn họ chết thì đâu có liên quan tới cô?”
Ngân Tô vô cùng tán thành: “Mi nói rất đúng.”
Búp bê không ngờ Ngân Tô dễ bị lay động như vậy: “Cô định đi giết bọn họ à?”
“Mi đi giết đi.” Ngân Tô phân phát nhiệm vụ cho nó: “Ta đợi bọn họ chết rồi hôi của sau.”
Hình như búp bê đã bị chọc giận, mắt sắp trợn lên tận trời, nó hung dữ trừng Ngân Tô một cái: “Dựa vào đâu tôi phải giết người giúp cô?”
“Mi là người nhà của ta mà, giết người giúp người nhà chẳng lẽ không phải nghĩa vụ mi nên làm hay sao?”
“???” Nghĩa vụ gì? Liên quan gì tới nó? Còn nữa, sao nó lại thành người nhà của cô rồi?
Búp bê phẫn nộ một lúc, đột nhiên bình tĩnh trở lại, nói theo lời Ngân Tô: “Thế nên người nhà thân yêu, cô có sẵn lòng đi chết vì tôi không?”
Ngân Tô không bị lay động, đưa ra yêu cầu của mình: “Mi đi giết người giúp ta trước.”
Búp bê: “Có mỗi việc đi chết vì tôi mà cô cũng không làm được, dựa vào đâu tôi phải đi giết người giúp cô. Nếu cô đã coi tôi là người nhà, đi chết vì người nhà cũng là nghĩa vụ cô nên làm.”
Búp bê trả lại nguyên xi câu nói cho Ngân Tô.
Một người một quái thao túng tâm lý lẫn nhau, ai cũng chẳng thao túng được ai, cuối cùng hai bên đều quay đầu đi, không quan tâm tới đối phương nữa.