Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 617

Edit: Fang 

Beta: Yan

Ngân Tô nằm trên giường suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể lấy cúc áo trong cơ thể búp bê ra, thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã gần sáng.

Ngân Tô nghe thấy tiếng động —— Có thứ đang gõ cửa sổ.

Nửa đêm nửa hôm khách tới rồi à…

Ngân Tô ngồi dậy, đi từ tấm rèm quái vật tóc ra, bước thẳng tới cửa sổ.

Ngoài cửa sổ lộ ra một cô gái toàn thân là máu, cô ta đang định gõ cửa tiếp, ai ngờ tự nhiên có một người từ trong bóng tối xông ra.

Quái vật quên luôn động tác, nhìn chằm chằm vào người bên trong. 

Người bên trong đôi mắt phát sáng, mở cửa sổ ra, nhiệt tình hiếu khách vẫy tay với cô ta: “Bạn ơi, vào đây chơi đi.”

Quái vật: “…”

Sao cô không sợ mình? Còn gọi mình vào trong…

Cơ thể quái vật đột nhiên hạ thấp xuống, con mồi này hơi kì quái… Đổi con khác đi vậy.

Ngân Tô nhoài người ra, túm lấy tóc của quái vật, nụ cười trên mặt biến mất, bóng tối hắt lên mặt cô.

Quái vật nghe thấy giọng nói lạnh lẽo vang lên ở phía trên: “Bảo mi vào thì vào đi, chạy cái gì.”

‘Vèo’ một tiếng, quái vật bị lôi vào trong phòng.

Quái vật gõ cửa sổ còn không biết nói, cơ thể cô ta khiếm khuyết, chỉ chắp vá một cách đơn giản, không cẩn thận là sẽ rơi ra.

Ngân Tô thấy nhàm chán, quay về giường nằm.

Búp bê trên bàn chậm rãi quay đầu, ban đầu nó đối mặt với cái gương.

Kì lạ là trong gương không phản chiếu bóng của nó.

Mặt gương hơi méo mó, có bóng đen đang hình thành. 

Nhìn từ bên ngoài, bên trong gương có chất lỏng đang chảy, chúng nó di chuyển từ góc dưới bên phải sang góc dưới bên trái rồi chậm rãi tụ lại vào giữa.

Búp bê nhìn chằm chằm vào ‘nó’, không biết là bao lâu, bóng đen đó dần dần biến mất.

Tấm gương khôi phục lại bình thường. 

Búp bê im lặng quay đầu, nhìn cái giường bị tóc đen quây lại.

Nó bị cố định không thể di chuyển, nhưng không có nghĩa là nó đã hết cách…

Tầng bốn.

Thải Y ra khỏi cửa phòng, không ngó đông nhìn tây mà đi thẳng về phía cầu thang.

Cơ thể cô ấy không linh hoạt, rõ ràng tư thế không giống bình thường, giống như là người máy bị điều khiển vậy.

Thải Y rất tuyệt vọng.

Cô ấy rất muốn gọi người nhưng không phát ra được một tiếng nào.

Thải Y chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đi xuống tầng hai, đi qua hành lang, mở cửa một căn phòng, đây là một căn phòng tối om, ngoài cửa không treo cái biển nào.

Trong phòng có không ít gian phòng nhỏ độc lập, cửa đều bị khóa, không biết là để làm gì.

Ban ngày, bọn họ không hề phát hiện căn phòng này…

Ngay lúc này, Thải Y nghe thấy tiếng mở khóa cửa, một gian phòng ở chếch đối diện cô ấy mở ra.

Thải Y bị khống chế đi vào gian phòng, cánh cửa chậm rãi đóng lại.

Không gian tối tăm không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng Thải Y cảm thấy gian phòng này không nhỏ lắm… Xung quanh rất trống trải.

Tạch!

Hai luồng ánh sáng chiếu từ trên không xuống.

Một cái chiếu lên người cô ấy, một cái chiếu vào chỗ phía trước cô ấy.

Cô ấy nhìn thấy một con quái vật đứng dưới tia sáng, khuôn mặt quái vật dữ tợn, dường như xung quanh nó có tấm chắn vô hình nhốt nó lại.

Quái vật như là con thú bị mắc kẹt, nó không ngừng đập cơ thể lên tấm chắn vô hình.

Khi ánh sáng chiếu xuống, quái vật dừng hành động lại, chậm rãi quay đầu, đôi mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm Thải Y, thở một cách nặng nề.

Nguy hiểm!

Hô hấp quái vật càng ngày càng nặng nề, đôi mắt gần như sắp rỉ máu, ác ý vô tận từ tứ phương tám hướng bao vây lấy Thải Y. 

Ngay lúc này, quái vật đột nhiên xô về phía trước.

Cơ thể nó không còn xô vào chướng ngại nào nữa mà xông thẳng về phía trước tận mấy mét, rõ ràng quái vật cũng sững sờ, sau đó nó vui mừng nhìn Thải Y, co cẳng chạy về phía cô ấy.

Thải Y: “!!!”

Thải Y muốn khống chế cơ thể của mình nhưng hoàn toàn không nhúc nhích được, cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn quái vật chạy về phía mình.

Ngay lúc Thải Y tưởng rằng quái vật chắc chắn sẽ lao vào mình, sức mạnh trói buộc đột nhiên biến mất.

Mà lúc này quái vật cũng đã tới trước mặt. 

Thải Y không kịp thổi bong bóng, nhào thẳng sang bên cạnh, móng vuốt sắc bén của quái vật sượt qua má cô ấy.

“Ầm!”

Thải Y ngã xuống đất.

Thân thể to lớn của quái vật vô cùng linh hoạt, gần như không dừng lại chút nào, nó quay đầu, tiếp tục nhào về phía Thải Y. 

Thải Y thổi một quả bong bóng, bong bóng chạm vào quái vật, nổ tung nhưng chưa biến mất mà tạo ra một tấm chắn.

Thải Y thở phào, nhân cơ hội bò dậy.

Nhưng tấm chắn đó chẳng qua chỉ ngăn cản quái vật hai giây, quái vật xô vỡ tấm chắn, hung dữ phát ra tiếng gầm rú.

Thải Y chỉ cảm thấy đau nhức mang tai, đầu óc cũng vô cớ trở nên mê man, tứ chi như bị rót chì, nặng nề hơn cả, một cảm giác tiêu cực từ đáy lòng dâng lên.

Cảm giác này trực tiếp khiến cô ấy từ bỏ việc chống cư.

Cô ấy muốn phản kháng nhưng cơ thể không phối hợp, bong bóng thổi được một nữa lại giống như là hết sức, chậm rãi xẹp xuống.

Bóng đen khổng lồ bao phủ lên cô ấy, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt phóng to, dữ tợn của quái vật…

“Cốc cốc cốc ——”

Tiếng gõ thanh thúy truyền từ ngoài cửa sổ vào.

Hoa Hồng Lê nằm trên giường không nhúc nhích, cũng không nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô ấy cảm nhận được có một ánh mắt tràn đầy ác ý đang nhìn chằm chằm cô ấy.

Thứ đó càng gõ càng vội, nhưng sau khi thấy cô ấy không có phản ứng, tiếng động nhỏ dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn. 

Hoa Hồng Lê đợi tiếng động biến mất mới nhắm mắt, nhưng một giây sau, cô ấy lại đột nhiên mở mắt ra, nhìn con búp bê được cô ấy đặt trên ghế.

Xung quanh cái bệ đỡ búp bê có một vòng ánh sáng, nó nhấp nha nhấp nháy khiến khuôn mặt trắng bệch của búp bê trở nên u ám xảo quyệt.

Hoa Hồng Lê nhìn chằm chằm con búp bê, hô hấp hơi ngưng trệ.

Tư thế của nó đã thay đổi…

Thay đổi từ bao giờ?

Một giây trước khi cô ấy nhắm mắt, nó vẫn đang ở tư thế đứng bình thường, nhưng ngay lúc cô ấy nhắm mắt, tư thế của búp bê đã thay đổi.

Búp bê vốn ở tư thế đứng, nhưng lúc này nó lại đang ngồi, cái đầu hơi nghiêng, một cánh tay hình như đã gãy…

Một cơn ớn lạnh lan ra toàn thân.

“Tí tách, tí tách…”

Hình như nhà vệ sinh có tiếng nước nhỏ giọt. 

Hoa Hồng Lê còn chưa kịp nhìn sang nhà vệ sinh, trên đỉnh đầu đột nhiên có một cơn ớn lạnh ập tới.

Cơn ớn lạnh thấu xương như làm ngưng đọng máu, cơ thể cô ấy trở nên nặng nề, ngay cả vết thương hồi trước cũng bắt đầu đau.

Hoa Hồng Lê dùng hết sức lực xoay người, lăn từ trên giường xuống đất.

Hoa Hồng Lê cảm thấy mặt đất có nước, quần áo lập tức bị ẩm, sau đó mới thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Bàn tay Hoa Hồng Lê lần mò mặt đất, dưới đất không phải là nước, mà là máu… rất nhiều rất nhiều máu.

Hoa Hồng Lê không có thời gian để ý tới những điều này, bám vào ghế muốn đứng dậy.

Nhưng cô ấy vừa ngẩng đầu thì trông thấy một khuôn mặt —— ở ngay trước mặt cô ấy.

Vòng ánh sáng nhấp nháy xung quanh búp bê khiến khuôn mặt nó lập lòe giữa bóng tối và ánh sáng. 

Là bộ trưởng. 

Thân thể bộ trưởng đứng thẳng, nhưng cái cổ rướn dài ra giống như là bột mì vậy, để cái đầu tới trước mặt Hoa Hồng Lê. 

Bộ trưởng nhìn chằm chằm Hoa Hồng Lê, cánh môi không chút huyết sắc khép mở: “Chẳng phải ta đã bảo các cháu không được mang búp bê ra khỏi phòng sao, tại sao các cháu lại không nghe lời?”

Hoa Hồng Lê: “…”

Bình Luận (0)
Comment