Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 618

Edit: Fang 

Beta: Yan

Cơn ớn lạnh không chỉ làm đông cứng cơ thể mà còn làm đông cứng tư duy của cô ấy.

Lúc này cô ấy chỉ nhìn, không có bất cứ phản ứng nào.

Cho đến khi cảm giác ngạt thở ập tới, Hoa Hồng Lê mới đột nhiên bừng tỉnh. 

Cái cổ của bộ trưởng đã khôi phục lại bình thường, lúc này bà ta cúi người bóp lấy cổ cô ấy, cánh môi trắng bệch khép khép mở mở, không ngừng lặp lại một câu: “Đứa trẻ không nghe lời phải bị phạt mới nhớ lâu, đứa trẻ không nghe lời phải bị phạt mới nhớ lâu, đứa trẻ không nghe lời…”

Tay Hoa Hồng Lê hóa thành móng vuốt sói, cào về phía cổ bộ trưởng. 

Móng vuốt sắc bén ánh lên tia sáng quái dị, dường như đã tẩm thuốc độc, cơ thể bộ trưởng hơi ngả ra sau, tránh né móng vuốt sói.

Cảm giác ngạt thở biến mất, Hoa Hồng Lê nhấc chân đá bộ trưởng, nhân lúc bà ta né tránh, cô ấy cầm búp bê trên ghế, xoay người lăn một vòng.

Hoa Hồng Lê mở cửa chạy ra ngoài.

Cơn ớn lạnh dần dần rời khỏi cơ thể, tứ chi cứng đờ bắt đầu linh hoạt trở lại. 

“Cháu muốn đi đâu?”

Giọng nói bộ trưởng vang lên bên tai cô ấy, Hoa Hồng Lê liếc mắt đã nhìn thấy bộ trưởng im hơi lặng tiếng xuất hiện bên phải cô ấy.

Bàn tay hóa thành móng vuốt sói của Hoa Hồng Lê lại cào về phía bộ trưởng lần nữa, bộ trưởng trực tiếp biến mất trước mặt cô ấy, cô ấy cào vào không khí.

Một giây sau, giọng nói bộ trưởng vang lên sau lưng cô ấy: “Cháu đúng là không biết nghe lời.”

Hoa Hồng Lê lại cảm thấy cơn ớn lạnh quái dị đó, tay chân lại bắt đầu cứng đờ…

Hoa Hồng Lê quay người tấn công bộ trưởng, nhưng cô ấy chỉ giả vờ đánh một chiêu, đợi bộ trưởng biến mất, cô ấy lập tức chạy về phía cầu thang. 

Bộ trưởng đuổi theo sau cô ấy, nhưng bà ta không hề tăng tốc mà chỉ theo sau một khoảng không xa không gần.

Mỗi lần kéo giãn khoảng cách, cơn ớn lạnh biến mất, cơ thể cô ấy sẽ linh hoạt trở lại. 

Nhưng bộ trưởng sẽ đuổi tới rất nhanh, cơn ớn lạnh lại bao trùm lên người cô ấy, không chỉ cơ thể cô ấy thấy lạnh, cứng đờ mà ngay cả thực lực cũng bị ảnh hưởng. 

“Ầm!”

Cơ thể Hoa Hồng Lê đập lên tường, bàn tay trái vẫn ở trạng thái của con người hoàn toàn không nhấc lên được, gần như cả bả vai đều đã bị gãy.

Hoa Hồng Lê thấy nóng trong ngực, có máu trào lên.

Cô ấy cắn chặt răng bò dậy, chân giẫm hụt, ngã thẳng xuống dưới, va vào bức tường dưới tầng mới dừng lại.

Cánh tay và bả vai lại càng đau.

Cô ấy nhìn thấy bộ trưởng đang đi từ trên xuống, Hoa Hồng Lê giơ tay lau máu rỉ nơi khóe miệng, tùy ý quệt mấy cái xuống đất.

Bộ trưởng đi xuống không nhanh không chậm, nhìn cô ấy từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lẽo u ám giống như đang dò xét một món hàng.

“Đã biết sai chưa?”

Hoa Hồng Lê thở hắt ra một hơi, cô ấy ngẩng đầu nhìn bộ trưởng: “Chưa.”

Bộ trưởng cười khẩy một tiếng, thân hình lắc một cái, trực tiếp xuất hiện trước mặt cô ấy, bóp lấy cổ cô ấy: “Vẫn chưa biết sai, đứa trẻ như cháu đúng là khiến người ta chán ghét, nếu không phải cháu có một khuôn mặt xinh đẹp, cháu tưởng là ta sẽ để cháu tới đây sao? Nếu không nhờ ta, cháu chỉ là một thứ rác rưởi…”

Hoa Hồng Lê bị bóp cổ, không khí trong lồng ngực nhanh chóng hết sạch, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.

“Vốn định dạy dỗ cháu thật tốt, để cháu trở thành một tiểu thư khiến người ta thích. Nhưng nếu cháu đã không nghe lời như vậy thì hãy thích ứng cuộc sống của tiểu thư trước đi…”

Cánh môi Hoa Hồng Lê khép mở, nhưng chỉ có tiếng hơi thở yếu ớt, không nghe rõ cô ấy đang nói gì.

Bộ trưởng cau mày: “Cháu đang nói cái gì?”

Khuôn mặt Hoa Hồng Lê đã bắt đầu nhợt nhạt, nhưng cô ấy vẫn chậm rãi nhếch khóe môi bị máu tươi nhuộm đỏ, dùng sức nói mấy chữ: “Tôi nói —— Ác, quỷ, tất, phải, diệt, trừ…”

Khi Hoa Hồng Lê dứt lời, có ánh sáng chói lòa tụ ở dưới chân cô ấy.

Bộ trưởng bị chói không mở mắt được, bàn tay bóp cổ Hoa Hồng Lê cũng buông lỏng. 

Hoa Hồng Lê nhân cơ hội cào vào cánh tay bộ trưởng, trực tiếp lăn một vòng dưới đất rồi chạy đi.

Bộ trưởng muốn đuổi theo theo bản năng, nhưng dưới ánh sáng chói lòa, dây xích to bằng cánh tay trẻ em nhô từ dưới đất lên, quấn lấy hai chân bà ta.

“Á!”

Nơi bị dây xích quấn lấy bắt đầu ‘xèo xèo’ nổi khói đen.

Bộ trưởng bị dây xích kéo xuống dưới đất, cùng với tiếng ‘xèo xèo’, giống như là muốn kéo bà ta xuống mười tám tầng địa ngục vậy.

Cơ thể bộ trưởng bị kéo xuống một nửa, kẹt lại ở eo. Nhưng cho dù dây xích dùng sức thế nào thì cũng không thể kéo thêm một tấc nào nữa.

Bộ trưởng chống vào mặt đất, chậm rãi trèo lên trên, bà ta giống như ác quỷ nhìn chằm chằm Hoa Hồng Lê, Hoa Hồng Lê lại có cảm giác không nhúc nhích được. 

Tốc độ bộ trưởng trèo lên càng ngày càng nhanh, dây xích liên tục phát ra tiếng động như sắp đứt.

Bàn tay chống trên mặt đất của Hoa Hồng Lê để lại mấy dấu tay máu, khát vọng sống sót sinh ra trong nỗi đau đớn và sợ hãi đã tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy, giúp cô ấy tạm thời thoát ra khỏi cơn ớn lạnh quái dị kia.

Bình thủy tinh to khoảng bàn tay bị Hoa Hồng Lê ném qua đó, đốm lửa đáp đất, ngọn lửa dữ dội xông thẳng lên trần nhà.

Hoa Hồng Lê cảm giác áp lực trên người giảm đi rất nhiều, lập tức dùng cả tay lẫn chân rời đi.

Phía sau có tiếng ngọn lửa bùng cháy, cũng có tiếng gào thét đầy đau khổ và phẫn nộ của bộ trưởng. 

Ngân Tô mơ một giấc mơ.

Trong mơ cô đứng trước cổng biệt thự, trong tay còn có một cái chìa khóa, có một giọng nói bảo cô dùng chìa khóa mở cửa là có thể rời khỏi nơi này.

Giọng nói đó tràn đầy sự trấn an và cám dỗ, khiến người ta bất giác tin tưởng và hành động theo.

Nhưng Ngân Tô là ai?

Cho dù ở trong mơ thì cô cũng rất tỉnh táo, hoàn toàn không tin lời nói xằng bậy đó.

Cô đứng trước cổng không nhúc nhích, giọng nói đó từ kiên nhẫn, trấn an dần dần trở nên nóng nảy.

Cuối cùng, thậm chí biệt thự còn bị cháy.

Ngọn lửa dữ dội ép cô phải mở cánh cửa đó.

Đáng tiếc, Ngân Tô vẫn không làm gì cả, mặc cho ngọn lửa nuốt chửng cô…

Trong ngọn lửa, một con quái vật tới gần cô, bóng dáng đó giống như một ngọn núi, cảm giác áp bức ập thẳng vào mặt.

Ngân Tô chậc một tiếng, bước vào ngọn lửa đi về phía quái vật. 

Lúc Ngân Tô tỉnh lại đã là sáu giờ sáng, Đại Lăng không ở trong phòng, chắc là lại cả đêm không về.

Ngân Tô xoay người ngồi dậy, nhìn con búp bê trên bàn trang điểm, hai giây sau, cô bước qua đó xem.

Gần như dán mắt mình vào mắt búp bê.

Búp bê: “…”

Cô gái lên tiếng: “Bảo bối à, sao mới một đêm không gặp mà đã tự đập vỡ trán mình rồi thế kia?”

Búp bê: “…”

Nó có thể tự đập sao?

“Phải cẩn thận nha, nói không chừng lần sau vỡ đầu đó… Em bé không có đầu cũng khá là đáng yêu.”

“Cô thích đến thế thì bây giờ cũng có thể sở hữu.” Búp bê lên tiếng khiêu khích: “Cô bẻ gãy cổ tôi đi.”

“Đừng hòng lừa ta, ta đâu có dễ lừa như vậy.”

Trong mơ còn không kiểm soát được cô, bây giờ vẫn chẳng hết hy vọng.

Trông cô giống kẻ ngốc lắm sao?

“…”

Búp bê không lên tiếng nữa.

Ngân Tô đi qua đi lại tại chỗ hai vòng, dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Là bọn họ tự đặt búp bê vào mấy chỗ đó nhỉ?”

Khi lực tinh thần của người chơi giảm, búp bê có thể kiểm soát người chơi thông qua các thủ đoạn như giấc mơ / ảo giác.

Khiến người chơi tự đặt búp bê vào trong tủ lạnh hoặc treo trong phòng học trống.

Người chơi đã tự g**t ch*t bản thân. 

Bình Luận (0)
Comment