Edit: Fang
Beta: Qing, Wendy
Búp bê cứ như là không nghe thấy lời nói của Ngân Tô, nó vẫn trầm mặc.
Ngân Tô cũng chẳng quan tâm, tự mình kết luận: “Mi không nói thì ta coi như là mi ngầm thừa nhận rồi nhé.”
Búp bê: “…”
Lúc này chỉ có 2 từ có thể diễn tả tâm trạng của búp bê —— Cạn lời.
“Nhưng bọn mi đâu thể vô địch nhỉ?” Ngân Tô đi loanh quanh trước mặt búp bê, không biết là tự độc thoại hay là hỏi nó: “Kiểu gì cũng có thứ có thể khống chế bọn mi.”
Búp bê là của Matsushima Haruna, chắc chắn cô ta có thể khống chế búp bê. Nhưng khả năng cao chính là cô ta cho người chơi những con búp bê này, cô ta muốn lợi dụng búp bê g**t ch*t người chơi.
Thế nên cho dù Matsushima Haruna có thể khống chế búp bê thì cô ta cũng sẽ không giúp người chơi.
Vậy trong biệt thự này còn thứ gì có thể khống chế búp bê…
Trước mắt trong biệt thự xuất hiện ba thế lực —— Tiểu thư, quái vật mặt nghi là những vị khách, nhân viên với bộ trưởng đứng đầu.
Tiểu thư và quái vật mặt là quan hệ đối địch hoàn toàn.
Búp bê muốn người chơi chết, quái vật mặt cũng muốn người chơi chết, hai phe này không liên thủ đã là tốt lắm rồi.
Nhưng bộ trưởng chưa chắc đã là…
Đầu búp bê không nhúc nhích, con ngươi di chuyển trái phải theo Ngân Tô, dường như là muốn xem xem cô có thể nghĩ ra cái gì.
“Bộ trưởng… Bà ta không cho người chơi mang búp bê ra khỏi phòng, chắc hẳn bà ta có thể đối phó mi nhỉ?”
Trong cốt truyện, bộ trưởng và búp bê là quan hệ đối lập.
Thế nên chắc hẳn bây giờ bộ trưởng và búp bê là quan hệ đối lập.
Nhưng thái độ của bộ trưởng đối với búp bê cũng không tuyệt đối, bà ta chỉ không cho tiểu thư mang búp bê ra khỏi phòng nhưng vẫn cho búp bê ở lại trong phòng.
Nếu để bộ trưởng bảo quản búp bê thì chắc là nó đã game over rồi.
Đợi tìm được cách lấy cúc áo ra rồi lấy nó về là được.
Chỉ là cho dù người chơi phát hiện điểm này thì cũng chẳng dám giao búp bê cho bộ trưởng, dù sao thì búp bê cũng gắn bó chặt chẽ với người chơi.
Hễ bộ trưởng làm gì búp bê thì khả năng người chơi sẽ phải đối mặt với nguy cơ tử vong.
Búp bê cười hai tiếng, dường như đang cười trên nỗi đau của người khác: “Nhưng chẳng phải cô đã giết bà ta rồi sao?”
Ngân Tô áp sát vào mặt búp bê, cười còn b**n th** hơn nó: “Thế bà ta đã biến mất thật rồi ư? Ta cảm thấy là chưa, sao bộ trưởng có thể biến mất dễ dàng như vậy được? Bà ta là bộ trưởng đấy.”
Búp bê: “…”
“Nhưng sao mi biết ta đã giết bộ trưởng? Có người mật báo tin tức cho mi à?” Ngân Tô nhìn vào gương: “Là thứ trong gương nhỉ?”
Hình như thứ trong gương chỉ có tác dụng dọa người, không có sát thương lớn lắm.
Nhưng nếu người chơi bị nó dụ dỗ, phát hiện thứ trong gương càng ngày càng giống mình, đến lúc cho rằng thứ trong gương giống hệt mình thì khả năng nó cũng sẽ có sức tấn công.
Búp bê: “…”
Ngân Tô không để ý đến thứ trong gương, cô nói tiếp vấn đề trước:
“Đừng lo, ta sẽ không giao mi cho người khác đâu. Sao ta có thể để mi đi chịu khổ được.”
Búp bê: “…”
Xin cô đấy, cho tôi đi chịu khổ đi!!
Cái phòng này toàn những thứ ba lăng nhăng gì đâu!!
Tóc đen khắp phòng, nó cảm thấy mình không thể chống lại tóc, nhưng may tóc không hứng thú với mình lắm.
Bất kể nó làm gì thì tóc cũng rũ một cọng xuống xem, sau đó lại trở về trần nhà.
Còn có đứa bé váy đỏ tự nhiên xuất hiện lúc nửa đêm, cô bé vừa tới đã muốn cạy nó ra, nếu không phải người phụ nữ kia cố định mình rất chắc, cô bé không cạy ra được thì cũng chẳng biết bây giờ mình đang ở đâu.
Cạy không được thì thôi đi, cô bé còn không thèm đi, nằm bò trên bàn ngắm nó.
Ai muốn ở trong cái phòng này chứ!!
“Cốc cốc ——”
Ngân Tô nhìn cửa phòng.
“Cô Tô, cô có đó không?” Giọng nói Vu Uẩn từ ngoài cửa truyền vào.
Ngân Tô khoác áo gió, đi mở cửa.
Sắc mặt Vu Uẩn trắng như giấy, tóc ướt sũng mồ hôi, dính sát vào mặt.
Rõ ràng hai chân cũng không ổn, trên ống quần và giày toàn là máu, dường như cậu vừa chạy thoát khỏi nguy hiểm.
“Cô Tô, khả năng trong cơ thể búp bê là tiểu thư đã chết.” Vu Uẩn mở miệng nói: “Từ lâu Matsushima Haruna đã phát hiện chân tướng về việc tiểu thư trong biệt thự ‘rời đi’, em nhìn thấy cô ta ngâm búp bê trong máu, sau đó búp bê liền sống dậy.”
Vu Uẩn lấy một tấm ảnh dính máu, nhàu nhĩ ra: “Matsushima Haruna là con cháu của vu nữ, khả năng cao cô ta đã sử dụng vu thuật.”
Ngân Tô nhận lấy tấm ảnh xem qua, hình nền khá giống đền thờ, trong ảnh có tận mấy người, trông tuổi tác thì chắc hẳn là có ba thế hệ.
Một người phụ nữ trẻ tuổi trong đó rất giống Matsushima Haruna.
Nhưng rõ ràng tuổi của cô ta không khớp với Matsushima Haruna, nhưng cô ta ôm trong lòng một đứa bé với khuôn mặt cực giống cô ta.
Trong hồ sơ của Matsushima Haruna, ba mẹ cô ta đều làm công việc bình thường, không hề liên quan đến tôn giáo.
Khả năng cao cô ta không phải con ruột của nhà đó… Nên mới bị người nhà bán cho biệt thự.
Sau khi Matsushima Haruna bị đưa tới đây, có lẽ đã ngoài ý muốn phát hiện tiểu thư của biệt thự ‘rời đi’ thực ra là tử vong.
Không biết là vì nguyên nhân gì, cô ta thu thập máu của các tiểu thư rồi rót chúng vào trong búp bê.
Để những tiểu thư đã chết tiếp tục sống bằng hình dạng của búp bê.
Thế nên búp bê mới nói cô ta đã tạo ra chúng nó.
Ngoài tấm ảnh đó, Vu Uẩn còn tìm thấy những tấm ảnh khác: “Chắc hẳn những người này đều đã từng bị bắt nạt.”
Ngân Tô xem từng tấm từng tấm một, người trong ảnh khớp với người trong hồ sơ ở chỗ Đàm Tam Sơn.
Nói cách khác, những tiểu thư vào đây mà không mất tiền, đều đã từng bị bắt nạt…
Ngân Tô nghi là bộ trưởng cố ý để những tiểu thư khác bắt nạt, đàn áp bọn họ, như vậy bà ta có thể dễ dàng khống chế những tiểu thư bị bắt nạt, để bọn họ trở thành món hàng của bản thân.
Ngân Tô trả ảnh cho Vu Uẩn, ngoài ra còn đưa đĩa DVD cho cậu.
Vu Uẩn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Ngân Tô: “Những người khác đâu?”
Vu Uẩn lắc đầu: “Em gõ cửa phòng Thải Y thì không ai ra mở, cửa cũng không khóa, em đi vào thì chẳng thấy ai. Hoa Hồng Lê cũng không ở trong phòng…”
Vu Uẩn nói tối qua cậu bị A Tú gọi đi học chương trình riêng, giống như Hách Huệ vậy.
Cậu bị đưa vào một căn phòng, căn bản chưa từng nhìn thấy căn phòng đó vào ban ngày, trong phòng còn có tận mấy cánh cửa khác nhau.
A Tú nhốt cậu vào một gian phòng trong đó.
Trong gian phòng đó có màn hình, màn hình hiển thị một đoạn vũ đạo, cậu cần phải múa theo.
Nguy hiểm tới từ mặt đất dưới chân, có dòng điện, nếu điểm không đạt sẽ bị điện giật, khi số lần bị điện giật tăng lên thì sẽ xuất hiện ảo giác.
“Đó chắc hẳn là phòng luyện tập.” Vu Uẩn đã xem quy tắc của giáo viên dạy múa từ chỗ Ngân Tô, trong đó có hai điều nhắc đến phòng luyện tập.
Nhưng ban ngày bọn họ chưa từng nhìn thấy phòng luyện tập ở đâu.
Phòng luyện tập tương tự một không gian trừng phạt, nguy hiểm hay không thì tùy vào thực lực của người chơi.
Sau khi ra khỏi phòng luyện tập, Vu Uẩn phát hiện cơ thể không nhúc nhích được, cậu bị đưa vào thư viện.
Không biết dưới sàn thư viện có những mảnh thủy tinh vỡ từ bao giờ, ‘cậu’ cởi giày, giẫm lên những mảnh thủy tinh vỡ mà đi qua đi lại.
Đi được khoảng ba vòng thì cậu trông thấy quái vật xuất hiện.