Edit: Fang
Beta: Qing, Wendy
Đó là một con quái vật với cái xác được chắp chắp vá vá, nó phát điên lên tấn công cậu.
Khi quái vật tấn công lần đầu tiên, cơ thể cậu cũng có thể nhúc nhích.
Cậu thoát khỏi thư viện nhờ đạo cụ, vừa chạy đến cuối hành lang thì có lửa bùng lên, cậu bị sóng không khí đánh bay, xô vào quái vật đuổi tới đằng sau.
Cơ thể quái vật rất yếu ớt, nó bị bung thành vô số mảnh, trong hỗn loạn, cậu đã chạm phải nội tạng thối rữa.
Sau đó cậu bị kéo vào một không gian khác.
Trải qua một vài chuyện ở trong không gian đó, cậu cũng biết được lai lịch của búp bê.
Vu Uẩn: “Chắc hẳn trải nghiệm ở thư viện là của Satomi, trong cuộc trò chuyện giữa Ozawa Hayo và Matsushima Haruna từng nhắc đến việc Satomi có một khoảng thời gian không thể đi lại vì chân giẫm phải mảnh thủy tinh vỡ.
Những gì chúng ta trải qua không phải là trải nghiệm của một tiểu thư nào, tất cả những cảnh mà các tiểu thư bị bắt nạt… đều có khả năng xuất hiện trên người chúng ta.”
Khi trải nghiệm bị bắt nạt, bọn họ không thể nhúc nhích.
Nhưng sau khi quái vật xuất hiện, tấn công bọn họ lần đầu tiên thì cơ thể sẽ có thể nhúc nhích được.
Nó không phải ô nhiễm, không phải quái vật khống chế, mà là thiết lập của phó bản này.
Mới đầu chỉ là trải qua những cảnh tượng này, không hề xuất hiện quái vật.
Nhưng về sau thì xuất hiện quái vật, buộc phải đợi đến khi quái vật tấn công lần đầu tiên thì mới có thể nhúc nhích…
Nói một cách chính xác, thực ra toàn là bị tấn công rồi mới có thể nhúc nhích.
Chỉ là ban đầu là giữa người chơi và người chơi, nguy cơ ‘tấn công’ không đáng kể.
Về sau biến thành người chơi và quái vật, độ nguy hiểm tăng lên.
Càng về sau sẽ càng nguy hiểm.
…
…
“Cô Tô.”
A Tú đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, tay còn bưng một cái khay, bên trên có một tấm vải trùm lên.
A Tú đưa cái khay tới trước mặt Ngân Tô: “Đây là lễ phục tối nay, mời cô mặc.”
Ngân Tô nhướng mày: “Lễ phục? Tối nay phải làm gì?”
A Tú: “Tối nay là lễ kỷ niệm thành lập biệt thự, sẽ có khách quý tới tham gia dạ hội.”
Lễ kỷ niệm?
Thế mà hai ngày trước không có bất cứ manh mối nào liên quan đến chuyện này…
A Tú nói: “Vì biệt thự vừa vận hành lại không lâu nên dạ hội lần này khá khiêm tốn, không mời quá nhiều khách.”
A Tú nói xong thì nhìn Vu Uẩn: “Keiko tiểu thư, lễ phục của cô đã được đặt trong phòng, hãy thay lễ phục tham gia dạ hội.”
Vu Uẩn: “…”
Đoán chừng A Tú còn phải thông báo cho những người khác, cô ta thấy Ngân Tô không còn vấn đề gì nữa bèn lập tức quay người rời đi.
Sau khi bộ trưởng chết, dường như A Tú đã tự động trở thành ‘bộ trưởng’ của biệt thự, bây giờ hết thảy đều do cô ta sắp xếp.
“Cô Tô, lễ kỷ niệm này…” Vu Uẩn nhìn Ngân Tô: “Sao lúc trước không có chút manh mối nào.”
“Phó bản tử vong mà, chuyện gì thì cũng bình thường thôi.”
Ngân Tô vén tấm vải lên, nhìn lễ phục trên khay, là một bộ kimono, trông màu sắc cũng không long trọng lắm.
Vu Uẩn: “…”
…
…
Vu Uẩn về phòng xem lễ phục, Ngân Tô thì xuống tầng.
Xuống tầng một, cô phát hiện đại sảnh đã hoàn toàn thay đổi, khắp nơi đều là đồ trang trí để ăn mừng, có thêm rất nhiều bàn ghế.
Tốc độ trang trí của trò chơi đúng là mơ ước của không biết bao nhiêu nhân viên.
Trò chơi không đi làm công thì thật đáng tiếc.
Ngân Tô ra nhà ăn tìm phụ bếp Giáp hỏi về chuyện liên quan đến lễ kỷ niệm, phụ bếp Giáp nói mỗi năm biệt thự đều tổ chức lễ kỷ niệm.
Nhưng đa số tiểu thư đều được nghỉ vào một ngày trước lễ kỷ niệm, để bọn họ về nhà, chỉ có số ít tiểu thư ở lại.
Còn những nhân viên như bọn họ thì phải chuẩn bị mọi việc xong, trời tối cũng sẽ rời đi, hai ngày sau mới quay về biệt thự.
Thế nên rốt cuộc dạ hội làm cái gì, bọn họ cũng không rõ.
Ngân Tô ra khỏi nhà ăn, Vu Uẩn loạng choạng đi tới tìm cô, nói là đã tìm thấy Thải Y.
Thải Y ở trong một căn phòng ở cuối tầng hai, ở cùng với cô ấy còn có Đàm Tam Sơn.
Trên người Đàm Tam Sơn toàn là dấu vết ăn mòn, giống như được vớt ra từ nồi acid sulfuric vậy… Có chỗ còn có thể nhìn thấy xương trắng.
Thải Y cũng chẳng ổn hơn là bao, trên mặt bị chất nhầy màu đen bao phủ, chỉ còn một con mắt ở ngoài.
Nhưng Đàm Tam Sơn đã không còn hơi thở, Thải Y thì còn.
Lúc đó Vu Uẩn đã cho Thải Y uống thuốc, Thải Y khôi phục một chút ý thức, cô ấy nhếch môi lộ ra hàm răng trắng: “Chưa chết à… Đại nạn không chết, sau ắt có phúc.”
Ngân Tô nhìn Đàm Tam Sơn một cái: “Cô giết à?”
Thải Y nhìn Đàm Tam Sơn ở một bên: “Có lẽ là vậy. Tôi nhớ thứ tôi giết là quái vật…”
Nhưng bây giờ quái vật không thấy, chỉ còn lại Đàm Tam Sơn.
Chắc hẳn con quái vật đó chính là Đàm Tam Sơn.
Thải Y kể lại chuyện đêm qua một cách đơn giản.
Thực lực của Vu Uẩn không bằng Thải Y, nhưng vận may của Vu Uẩn không tệ, cậu gặp phải quái vật, sau đó hành lang đột nhiên xuất hiện hỏa hoạn, giúp cậu làm quái vật bị thương nặng.
Thải Y thì xui xẻo hơn, trực tiếp bị kéo đi đối đầu với người chơi.
Mà người chơi cô ấy nhìn thấy còn ở dáng vẻ của quái vật.
Đoán chừng trong mắt Đàm Tam Sơn, Thải Y cũng là quái vật.
Hai bên đều cho rằng đối phương là quái vật, lại bị nhốt vào cùng một chỗ, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để g**t ch*t đối phương.
g**t ch*t Đàm Tam Sơn, Thải Y không có cảm giác tội lỗi gì.
Dù sao lúc trước cô ấy cũng muốn giết anh ta…
Chỉ là bị trò chơi dắt mũi như vậy, Thải Y vẫn phải chửi hai câu.
“Chị Hồng Lê đâu?” Thải Y ho hai tiếng, lại hộc ra một ngụm máu đen, hòa hoãn một hơi rồi nói: “Nếu chúng ta đều gặp phải nguy hiểm thì chắc hẳn chị Hồng Lê cũng gặp phải nhỉ?”
Vu Uẩn nói: “Em vẫn chưa tìm thấy chị ấy…”
Bây giờ Hoa Hồng Lê vẫn chưa xuất hiện, nếu không phải là đã xảy ra chuyện thì chắc là cô ấy tự ẩn náu đi rồi.
Bất kể thế nào thì cũng chứng tỏ đêm qua cô ấy cũng đã gặp phải nguy hiểm.
Thải Y: “Đêm qua cô Tô không gặp phải chuyện gì à?”
Ngân Tô trầm mặc hai giây rồi nói: “Có một con quái vật đến tìm tôi, tôi mời cô ta làm khách, có tính không?”
Đầu óc Thải Y vẫn hơi mê man, không hiểu năm chữ ‘mời cô ta làm khách’ này lắm.
Nhưng Thải Y hiểu sương sương là quái vật không đánh thắng cô Tô.
Cô Tô mạnh đến mức nào?
Thải Y uống không ít thuốc, cuối cùng cũng có thể đứng dậy dưới sự dìu đỡ của Vu Uẩn.
“Em trai, em tìm trên người anh ta xem có còn thứ gì hay không.” Thải Y không vội đi mà chỉ vào Đàm Tam Sơn: “Cũng chẳng biết thứ chó má này nghĩ cái gì, phó bản tử vong còn giấu quy tắc! Đúng là dở hơi!”
Vu Uẩn tìm trên người Đàm Tam Sơn.
Đàm Tam Sơn không còn thứ gì, chỉ là cái nhẫn đeo trên ngón tay là một đạo cụ không gian.
Người chơi tử vong, đạo cụ trên thanh đạo cụ sẽ không rớt, nhưng đạo cụ mang trên người thì sẽ không biến mất ngay.
Sau khi người chơi tử vong, đạo mang trên người sẽ trở thành đạo cụ không có chủ, ai nhặt được thì là của người đó.
Đạo cụ không gian của Đàm Tam Sơn không lớn, cũng chỉ bằng một cái vali cỡ nhỏ, bên trong đựng một vài thứ khá thiết thực.
Nhưng những thứ đó không liên quan đến phó bản này, trong đó thứ hữu dụng nhất là túi hồ sơ và hai cái cúc áo.
Con số trên cúc áo lần lượt là 2 và 6.
Những con số trên cúc áo đã biết hiện nay: 0, 12, 8, 4, 9, 5, 2, 6.
Nhưng không có cái nào có thể hợp thành một đôi.