Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 621

Edit: Fang 

Beta: Qing, Wendy

Khả năng cao cúc áo chính là chìa khóa qua ải.

Chắc chắn một cái nằm trong cơ thể búp bê, còn một cái thì rơi rớt ở những nơi khác, nó có thể ghép thành một đôi với cái ở trong cơ thể búp bê, đoán chừng chính là đôi cúc áo thuộc về bản thân. 

Bây giờ vấn đề là làm thế nào để lấy cúc áo ra khỏi cơ thể búp bê…

Dùng sức phá hỏng thì người chơi sẽ bị phản sát thương, xem ra chỉ có thể để búp bê tự nhả ra.

Nhưng búp bê thà chết chứ không chịu chủ động nhả.

Trong cơ thể búp bê có tiểu thư đã chết, thế thì phải làm tan biến nỗi oán hận của tiểu thư?

Nỗi oán hận của tiểu thư tới từ ba phương diện, sự ép bức của bộ trưởng, sự bắt nạt của tiểu thư khác, sự dơ bẩn của khách…

Bộ trưởng không biết có còn hay không, khách chắc chắn là những quái vật kia thì không sai vào đâu được.

Nhưng cơ thể… cơ thể tiểu thư đã cho người chơi rồi, như này là muốn người chơi tự hiến tế bản thân?

Thế chẳng phải là đường cụt hay sao?

Chắc chắn không phải như vậy, thứ đại diện cho tiểu thư không phải là bản thân người chơi.

Trong biệt thự, ngoài bộ trưởng, nhân viên, quái vật mặt, người chơi,… còn có quái vật mà cơ thể có vết khâu vá.

Tuy loài quái vật đó biết nói nhưng chúng sẽ không nói chuyện đàng hoàng. 

Cái con cô bắt vào phòng cũng thế, hỏi không đáp tiếng nào, một lời không hợp là cơ thể bung ra, vừa máu me vừa tàn nhẫn.

Ngân Tô lại nghĩ tới thi thể bị chia năm xẻ bảy được đào ra từ bãi cỏ, cùng với bức thư có nhắc đến Matsushima Haruna…

Nếu quái vật mà cơ thể có vết khâu vá đến từ thi thể ở bên ngoài thì chắc chắn không chỉ có một cái thi thể mới đúng.

Có phải dưới bãi cỏ vẫn còn nhiều thi thể hơn không?

Ngân Tô ra khỏi biệt thự, đi quanh biệt thự một vòng, gọi quái vật tóc ra để nó chui vào đất xem thử.

Tầng bốn.

Thải Y dựa vào tường thở gấp, thuốc không thể hồi phục hoàn toàn, tuy cơ thể không đau nhưng vẫn rất khó chịu.

Cô ấy phát hiện quần áo đặt trên giường trong phòng.

Vu Uẩn nói đây là bộ đồ phải mặc vào dạ hội tối nay, cậu đã nghe ngóng được buổi dạ hội này là lễ kỷ niệm thành lập biệt thự.

Trước đấy bọn họ đều không nắm được thông tin này, không biết là trò chơi cố ý thiết kế như vậy hay là quy tắc tiểu thư mà Đàm Tam Sơn giấu đi có viết.

Thải Y nhìn Vu Uẩn, không kiềm được lên tiếng: “Em đang nhìn gì thế? Bên dưới có gì à?”

Cậu đứng ở đó, đứng tận mấy phút rồi.

“Là cô Tô.” Vu Uẩn nói: “Cô ấy ở bên ngoài, còn có một NPC.”

Thải Y dựa vào tường di chuyển qua đó, nhìn xuống dưới qua ô cửa sổ.

Trên bãi cỏ, gái mặc áo gió màu đỏ vô cùng nổi bật, hai tay khoanh trước ngực, cô giống như một người giám sát, nhìn chằm chằm NPC đào đất.

“Đi xuống xem xem.” Thải Y nói.

Vu Uẩn cũng định như thế: “Vâng.”

Thải Y không nhờ Vu Uẩn dìu, cô ấy tự dựa vào tường mà đi: “Cũng không biết chị Hồng Lê thế nào rồi… Không phải là chết rồi đấy chứ? Em có chắc là đã tìm khắp nơi rồi không?”

Vu Uẩn gật đầu: “Trên tầng dưới tầng em đều đã tìm rồi, không thấy chị ấy đâu.”

Thải Y cau mày: “Cho dù chết thì vẫn phải còn thi thể chứ? Sao cả thi thể cũng không thấy nhỉ?”

Vu Uẩn: “…”

Thải Y: “Chị nghĩ là chị Hồng Lê chưa chết.”

Vu Uẩn: “Sao chị biết?”

“Trực giác đó.” Thải Y hất mái tóc sặc sỡ của mình, nháy mắt với Vu Uẩn: “Trực giác của phụ nữ chuẩn lắm đấy, em trai à, cứ tin chị.”

Vu Uẩn: “…”

Vừa nãy câu nào chị cũng nhắc đến từ ‘chết’ như kiểu trù người ta đấy.

Chẳng mấy chốc hai người đã xuống tầng, ở cửa không có NPC, bọn họ dễ dàng đi ra ngoài.

A Tú đang đào đất nhìn thấy bọn họ, muốn ngăn cản theo bản năng, nhưng vừa chạm mắt với Ngân Tô, cô ta lại cúi đầu xuống, vùi đầu đào đất.

“Cô Tô, cô đang làm gì thế?” Thải Y chào Ngân Tô: “Còn chưa tới ngày cuối mà, sao đã bắt đầu đào hố rồi? Chôn ai thế?”

Ngân Tô nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Chôn cô đấy.”

“Cô Tô đúng là biết nói đùa.” Thải Y cười ha ha, không hề để tâm câu nói này hơi xúc phạm.

Cô ấy nhìn vào trong hố, A Tú chưa đào được bao nhiêu, chỉ toàn bùn đất, không nhìn thấy gì cả.

Thải Y: “Buổi tối cô Tô cũng phải tham gia dạ hội à?”

Ngân Tô: “Ừ.”

Thải Y hơi tò mò: “Thế lúc đó cô sẽ mang dáng vẻ gì? Quái vật ư?”

“Để xem thời gian dạ hội.” Ngân Tô nói: “Trước 9 giờ chắc hẳn tôi vẫn mang dáng vẻ bình thường.”

Khoảng chín giờ hôm qua cô từng gặp bọn họ, bọn họ đều không có phản ứng gì khác biệt, nên chắc hẳn lúc đó cô vẫn mang dáng vẻ bình thường. 

Cụ thể là bao giờ biến thành quái vật, Ngân Tô chưa từng thử nghiệm, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô, không cần thiết phải thử.

Nhưng dựa theo quy luật phó bản, khả năng cao là sau khi ‘tắt đèn đi ngủ’, không phải chín giờ thì là mười giờ, muộn hơn chút cũng có khả năng là lấy không giờ làm ranh giới.

Thải Y quay về chủ đề chính rất nhanh: “Rốt cuộc cô Tô đang đào cái gì, cần giúp đỡ không?”

Ngân Tô tỏ vẻ nghi ngờ: “Cô như này rồi vẫn giúp được ư?”

Thải Y lần mò trong túi áo, lấy một cái kéo và mấy tờ giấy ra, cắt xoẹt xoẹt một hồi, chẳng mấy chốc đã cắt thành mấy người giấy tí hon.

Cô ấy ném người giấy tí hon lên không trung, chúng nó đáp đất liền biến thành người giấy.

Thải Y: “Nguồn lao động miễn phí.”

Ngân Tô nhìn cái kéo trong tay cô ấy: “Có thể đánh nhau không?”

Thải Y thở dài: “Không thể, chúng nó rất dễ bị rách, không chống lửa cũng chẳng chống nước, chỉ có thể dùng để làm việc nhà.”

Quan trọng nhất là phải cắt xong dùng luôn, cắt xong cất đi là không được, thế nên không có tác dụng cho lắm.

Ngân Tô đã có nguồn lao động làm việc nhà, cô không hứng thú mà rời ánh mắt. 

Ngân Tô lấy công cụ cho người giấy, chỉ vị trí cho Thải Y sai chúng nó đi đào.

Vu Uẩn cũng cầm một cái xẻng, đi về một hướng khác mà Ngân Tô chỉ.

A Tú vùi đầu làm việc một hồi, cuối cùng cũng đào được đồ vật, là một bộ kimono.

Bên dưới kimono chính là cái túi màu đen.

A Tú ngẩng đầu nhìn Ngân Tô. 

Ngân Tô chỉ huy cô ta: “Lấy lên đây đi.”

A Tú nuốt nước bọt, đào cho cái túi lộ ra hoàn toàn, kéo nó ra khỏi cái hố.

“Mở ra.”

A Tú mở cái túi ra, mùi hôi thối ập thẳng vào mặt.

Ngân Tô nhìn qua, độ thối rữa ngang ngửa với cái mà Đại Lăng kéo về.

Ngân Tô nhặt bộ quần áo bên cạnh lên giũ giũ, một bức thư rớt ra, trên đó cũng có viết ‘Matsushima Haruna’.

Nhưng màu sắc của bức thư này không giống cái hồi trước.

Vu Uẩn và Thải Y cũng đào ra được giống vậy.

Lấy biệt thự làm trung tâm, xung quanh rải rác năm cái thi thể.

Vì đã thối rữa, không thể nhìn rõ mặt của thi thể nên cũng không biết năm cái thi thể này là ai.

“Matsushima Haruna kia không phải là vu nữ sao? Liệu đây có phải là vu thuật gì hay không?” Thải Y biết được manh mối bức ảnh từ chỗ Vu Uẩn. 

Rõ ràng năm cái thi thể này được chôn cất một cách có quy tắc, vả lại đều có bức thư của ‘Matsushima Haruna’.

“Trên những bức thư này có những hoa văn rất nhạt.” Vu Uẩn đang nghiên cứu những bức thư đó, lúc chiếu ánh sáng vào, sẽ nhìn thấy có hoa văn khác.

Bình Luận (0)
Comment