Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 622

Edit: Fang 

Beta: Qing, Wendy 

Năm bức thư, năm màu sắc. 

Lần trước Ngân Tô dùng thuật giám định để xem là ‘? · Matsushima Haruna’, bây giờ xem vẫn thế.

“Cô Tô, cô xem.”

Vu Uẩn vẽ theo những hoa văn đó, những hoa văn nhạt này có quy luật, giống như một loại phù chú nào đó.

Khi chúng nó ở trên một tờ giấy, có thể phát hiện có những chỗ có thể ghép vào nhau, đây là một hình vẽ hoàn chỉnh.

Ngân Tô lấy một quyển sách ra.

【Sách của phù thủy: Đây là một quyển sách cấm.】

Tuy vu nữ và phù thủy (nữ vu) khác nhau, nhưng các chữ thành phần của chúng nó giống nhau, nói không chừng quyển sách này có ghi chép.

Ngân Tô còn chưa giở sách, hoa văn trên bức thư trong tay cô đột nhiên nhấp nháy, sau đó sách của phù thủy tự động lật giở.

Ngân Tô: “…”

Hay lắm, còn có chức năng tự động tìm kiếm cơ à?

Chẳng mấy chốc quyển sách tự động lật giở dừng lại.

【Chú thuật · Vong hồn】

Cũng là chú thuật?

Chú thuật hoa anh đào lần trước, thuật giám định trực tiếp đưa ra đáp án, tại sao lần này lại đánh dấu hỏi chấm?

Là vì còn thiếu sót hay sao?

Ngân Tô đè nén nghi hoặc, xem nội dung trong sách trước.

Đầu tiên là xuất hiện một bức tranh, năm người trông như đã chết được đặt ở những vị trí khác nhau, duy nhất một người ở giữa là đứng.

Mặt đất có rất nhiều hoa văn nhạt màu.

Những hoa văn này khá tương tự với cái Vu Uẩn vừa mới vẽ ra, nhưng cái bọn họ tìm được rõ ràng là chưa hoàn chỉnh, vẫn còn bộ phận bị khiếm khuyết. 

Ngân Tô xem phần giới thiệu bên dưới, đây là một chú thuật có thể triệu hồi vong hồn, vong hồn được triệu hồi sẽ bị nhốt ở bên trong mãi mãi.

Nhưng người triệu hồi cũng phải trả giá bằng tính mạng…

Matsushima Haruna dùng mấy người này làm đồ tế, trả giá bằng tính mạng, triệu hồi vong hồn.

Cô ta muốn triệu hồi ai?

Ozawa Hayo? Hay là những danh viên nhập vào cơ thể búp bê?

“Chắc hẳn vẫn còn một cái thi thể.” Ngân Tô gập sách lại, nhìn biệt thự đằng sau: “Ở một nơi nào đó trong biệt thự.”

Tìm ra thi thể đó, nói không chừng có thể hiểu rõ những vong hồn này muốn cái gì.

Hiểu rõ vong hồn muốn cái gì mới có thể khiến chúng nó chủ động nhả cúc áo ra.

Người chơi nào cũng đều tìm quanh cả cái biệt thự một lượt, nếu thật sự có không gian ẩn, với sự tìm kiếm trên diện rộng thì bọn họ cũng sớm tìm ra rồi.

Nhưng bọn họ không phát hiện không gian ẩn nào.

Ngân Tô cũng tìm quanh biệt thự, cũng không phát hiện chỗ nào có thể giấu thi thể, căn biệt thự này ngay cả tầng hầm còn chẳng có.

Thế cái thi thể còn lại ở đâu?

Ngân Tô túm A Tú qua: “Rác trong máy xử lý rác ở nhà bếp được xử lý như nào?”

“Có… Có đường ống thông thẳng xuống cống ngầm.” A Tú yếu ớt trả lời. 

“Đường ống chắc phải to lắm mới có thể để mấy người nhét thi thể vào.” Thải Y ở bên cạnh châm chọc.

A Tú giả vờ nghe không hiểu.

Ngân Tô đi về phía nhà bếp.

Phụ bếp Giáp, Ất thấy Ngân Tô dẫn theo người giết tới tận nơi, bị dọa cho mặt biến sắc: “Cô, cô Tô, còn chưa đến giờ cơm…”

“Không ăn cơm.” Ngân Tô chỉ vào máy xử lý rác ở trong góc: “Dỡ nó ra.”

“Hả?”

Phụ bếp Giáp, Ất nhìn nhau một cái, bỏ muôi muỗng trong tay xuống, đi dỡ máy xử lý rác.

Phần phía trên dỡ rất dễ, nhưng lưỡi dao bên dưới thì hơi khó.

Hai phụ bếp không có cách nào cả.

Cuối cùng vẫn phải để quái vật tóc vạn năng ra sân, dỡ phần lưỡi dao ra.

Quái vật tóc dỡ kiểu bạo lực, cái gì cũng đè xuống, quấn vào một chỗ, cuối cùng cái máy xử lý rác to đùng bị nén thành một cục.

Đến khi phần đáy lộ ra hoàn toàn, quả thực phía dưới thông với một đường ống rất lớn, rõ ràng bên dưới vẫn còn không gian.

Ngân Tô cầm đèn pin soi, bên dưới rất tối, đường ống tối mù giống như một con rắn khổng lồ đang trườn bò trong bóng đêm.

Ngân Tô nhìn Thải Y và Vu Uẩn một cái. 

Một người sắc mặt trắng như ma, một người thì chân không tiện…

Ngân Tô thở dài, tự mình đi xuống đường ống.

Thải Y còn chưa nhận ra, chủ động nói: “Cô Tô, em đi cùng cô nhé.”

“Đừng xuống cản trở tôi.”

Thải Y nhìn Ngân Tô biến mất trong bóng tối, quay đầu hỏi Vu Uẩn: “Có phải cô Tô chê chị không?”

Vu Uẩn nở một nụ cười gượng gạo nhưng không mất lịch sự.

Chẳng phải rất rõ ràng hay sao…

“Tuy bây giờ sức khỏe kém một chút nhưng chị vẫn đánh nhau được.” Thải Y không phục: “Dù gì hành động cùng nhau cũng có người đồng hành, cô Tô đi một mình cô đơn biết bao.”

Vu Uẩn cảm thấy ý của Thải Y là: Lúc chết cũng sẽ có người đồng hành.

Không gian bên dưới không hề chật hẹp, đủ để một người đi đứng bình thường. 

Ngân Tô đi xuống theo đường ống, rất nhanh liền trông thấy một cánh cửa, đường dẫn vào ở dưới lòng đất.

Ngân Tô dùng chìa khóa vạn năng để mở cửa, bên trong là một cái máy xử lý rác khác.

Cái ở nhà bếp là xử lý một lần, sau đó còn đưa tới đây để tiến hành xử lí lần hai rồi mới đẩy xuống cống ngầm.

Nhưng trong đây không có nhiều rác lắm, có thể trực tiếp nhìn thấy lưỡi dao dưới đáy.

Ngân Tô soi đèn nhìn xung quanh, phát hiện đối diện vẫn còn một cánh cửa.

Cô đi vòng qua máy xử lý, mở cánh cửa kia.

Sau cánh cửa không còn không gian nào nữa, là một bức tường xi măng.

Nhưng…

Bức tường xi măng hiện rõ một hình người lồi ra.

“Rầm!”

Ngân Tô nhìn ra sau lưng, cánh cửa cô đi vào vừa nãy đã bị đóng lại.

Ngân Tô không có phản ứng gì, chiếu đèn pin vào tường xi măng, ngay khi ánh sáng chiếu quanh bốn phía, một khuôn mặt trắng bệch vụt qua.

“Vút ——”

Có thứ gì đó lướt qua bên người cô, mang theo làn gió lạnh lẽo buốt xương.

“Mi muốn dọa ta ư?” Ngân Tô nhìn bức tường xi măng, nói bằng giọng bình tĩnh: “Ta sợ lắm, mi mau ra đây đi.”

Giọng nói của cô vọng lại trong căn phòng, nhưng cuối cùng chỉ có cái máy xử lý rác xoay tròn đáp lại cô.

“Xoẹt ——”

“Cạch ——”

Máy xử lý rác ở sau lưng chậm rãi chuyển động.

Bên trong không có nhiều rác lắm, nhưng dù gì cũng là nơi vứt rác, một mùi hương khó ngửi lan ra cả không gian. 

“Ơ kìa, mi tiếp đãi khách như này có hơi quá đáng à nha.” Ngân Tô lấy khẩu trang ra đeo: “Sao lại còn phun thuốc độc thế này.”

Ngay lúc này, hình người lồi ra trên bức tường xi măng bắt đầu nhúc nhích, xi măng trở nên mềm mại, thứ bên trong giống như là đang cử động qua một lớp màng.

Ban đầu nó chỉ chậm rãi cử động, giống như là đang quan sát người bên ngoài.

Trong khi đang cử động chậm rãi, nó đột nhiên thò tay ra đẩy Ngân Tô. 

Sau lưng Ngân Tô chính là máy xử lý rác đang xoay tròn, chỉ có cái lan can gỉ sắt cao chưa đến một mét, bị đẩy xuống thì chỉ có thể bị xay nhuyễn.

Ngân Tô phản ứng còn nhanh hơn, cơ thể dịch nửa bước sang bên cạnh, giơ tay túm lấy cánh tay được phủ một lớp xi măng của quái vật, lôi nó ra ngoài.

Nửa cơ thể quái vật bị kéo ra khỏi bức tường xi măng, nhưng màng xi măng trên người nó vẫn chưa rách.

Sức lực của quái vật trở nên lớn mạnh, bắt đầu chống lại Ngân Tô. 

Quái vật không trở về bức tường xi măng được, Ngân Tô cũng không kéo nó ra ngoài được.

Ngân Tô cười hi hi: “Ra đây trò chuyện đi, trốn trong đấy không tiếp khách sao được, ta sẽ không chê mi xấu đâu.”

Quái vật: “…”

Bình Luận (0)
Comment