Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 623

Edit: Fang

Beta: Qing, Yan

Nhà bếp.

Thải Y ló đầu nhìn xuống phía dưới, nửa phút lại hỏi một lần: “Sao cô Tô vẫn chưa lên nhỉ?”

“Liệu cô Tô có gặp phải nguy hiểm không? Hay là chúng ta xuống giúp đi?”

“Bao giờ cô Tô mới lên vậy…”

Vu Uẩn điềm tĩnh hơn Thải Y nhiều.

“Sao em không lo lắng gì thế?” Thải Y tự độc thoại xong, phát hiện Vu Uẩn không có tí phản ứng nào: “Không phải hai người quen biết nhau à?”

Vu Uẩn chỉ đành lên tiếng: “Nếu cô ấy còn không thể giải quyết thì chúng ta cứ chờ chết là được.”

Thải Y trợn tròn mắt: “Cô ấy lợi hại đến vậy ư? Em kể cho chị nghe xem cô ấy có những chiến tích vĩ đại nào rồi?”

Tuy sau khi ra khỏi phó bản này chị ấy sẽ biết cô là ai, nhưng không thể là do cậu nói ra được.

Vu Uẩn: “Dù sao… Dù sao thì tốt nhất là chúng ta nên đi theo cô ấy.”

“Em tin cô ấy đến thế à?”

Vu Uẩn gật đầu: “Vâng.”

Thải Y trầm ngâm suy tư nhìn cậu, lát sau mặt mày rạng rỡ nói: “Yên tâm, ôm đùi người khác chị nằm lòng rồi.”

Vu Uẩn: “???”

Đùa nhau, xếp hạng của chị từ đâu mà ra vậy?

Chị không cần hình tượng đại lão à?

“Ầm ——”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, mặt đất tự nhiên rung chuyển một cái, hình như bên dưới đã xảy ra chuyện gì đó.

Thải Y nằm bò ở sát mép, soi đèn xuống dưới, vẫn không nhìn thấy gì hết: “Không được, chị phải xuống dưới xem thử, em chờ ở đây đi.”

Thải Y nói xong liền đi xuống.

Vu Uẩn còn chưa không kịp ngăn cản, cô ấy đã biến mất trong bóng tối.

“…”

Thải Y đi men theo đường ống, nhìn thấy cánh cửa.

Cô ấy còn chưa đi qua đó, cánh cửa khép hờ được mở ra, xúc tu màu đen thò từ bên trong ra ngoài, cảnh tượng này khá giống như là quái vật bạch tuộc đang lách ra khỏi khung cửa nhỏ hẹp.

Xúc tu màu đen chính là tóc, không biết đó là thú cưng cô Tô nuôi hay là kỹ năng thiên phú.

Lúc trước Thải Y đã từng nhìn thấy nên bây giờ vẫn bình tĩnh.

“Cô Tô không sao chứ? Có cần giúp đỡ không?” Thải Y hét lên với bên trong.

“Bụp!”

Tiếng kêu nặng nề vang lên bên trong, sự rung chuyển lan từ trong ra ngoài, Thải Y nghe thấy tiếng lối đi nứt ra.

Sự rung chuyển biến mất rất nhanh.

Xúc tu tóc chắn ở cửa ngọ nguậy mấy cái, lộ ra một khe hở.

Ngân Tô bước ra ngoài, trong tay còn đang kéo một thứ.

Ngân Tô nhìn thấy Thải Y, rõ ràng là không vừa lòng cho lắm: “Cô xuống đây làm gì?”

“… Lỡ như cô Tô cần giúp đỡ thì sao?” Thải Y chớp chớp mắt: “Bây giờ chúng ta cũng coi như là người cùng hội cùng thuyền rồi, tốt nhất vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau ý mà.”

Ngân Tô lại nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy, mặt không cảm xúc kéo thứ trong tay đi qua.

Lúc này Thải Y mới nhìn rõ thứ đó.

Là một cái thi thể bị xi măng bao trùm… nhưng nó vẫn còn mềm.

Rõ ràng thi thể vẫn động đậy…

Ngân Tô ném thi thể bị xi măng bao trùm lên trên, thi thể đáp đất một cái liền bật nhảy dậy, co cẳng chạy ra ngoài.

Vu Uẩn nhấc chân đạp một cái theo bản năng.

Tuy Vu Uẩn không có kỹ năng thiên phú dạng tấn công lợi hại nhưng sức lực của bản thân không hề yếu, một đạp đó trực tiếp đá bay thi thể ra ngoài.

Một cọng tóc quấn lấy mắt cá chân quái vật xi măng, treo nó lên trần nhà.

Quái vật xi măng giống như một con rắn đang giãy giụa vậy, vừa kỳ dị vừa buồn cười.

Thải Y và Ngân Tô cũng đã đi lên, Ngân Tô chậc một tiếng: “Cho mi cơ hội mi cũng chạy không nổi, yếu quá đi mất.”

Quái vật xi măng: “…”

Quái vật xi măng bắt đầu mắng chửi, giãy giụa còn ghê hơn trước.

Tuy ngôn ngữ khác nhau nhưng trò chơi đã tự động phiên dịch, bọn họ đều có thể nghe hiểu.

Chửi tục là đúng rồi.

“… Mấy người chết không tử tế.”

“Chửi xong rồi à?” Ngân Tô khá là kiên nhẫn đợi nó xả xong: “Thế thì chúng ta trò chuyện đi.”

Quái vật xi măng: “…”

Quái vật xi măng bình tâm lại, đột nhiên trở nên bình tĩnh: “Cô thả tôi xuống trước đi.”

“Không được, đây là đạo tiếp đãi khách của ta.” Ngân Tô lí lẽ hùng hồn: “Ta cảm thấy rất hợp với mi, hoàn hảo biết bao.”

Thải Y: “?” Như này cũng được hả?

Vu Uẩn: “…” Hay cho cái đạo tiếp đãi khách.

Quái vật xi măng: “???” Hoàn hảo ở đâu?

Ngân Tô còn giải thích cho nó: “Bình thường ta đối xử nhiệt tình thân thiện với bạn bè lắm, nhưng vừa nãy mi hơi quá đáng nên giờ cũng không thể trách ta được đúng không?”

Quái vật xi măng: “…”

Thải Y tìm chỗ ngồi xuống, không nhịn được phải than với Vu Uẩn: “Cô Tô đối xử với quái vật còn nhiệt tình hơn với chúng ta nhiều, chẳng lẽ chúng ta còn không bằng quái vật?”

Vu Uẩn: “…”

Biết là được rồi, không cần phải nói ra.

Ngân Tô không định thả quái vật xi măng xuống.

Mấy cọng tóc ở trên trần nhà rũ xuống, bọc lấy nửa th*n d*** của quái vật xi măng, chậm rãi bò lên thân trên của nó.

Quái vật xi măng không sợ quái vật tóc lắm, nhưng lúc nãy nó mới bị Ngân Tô xử một trận, bây giờ lại bị treo như này, căn bản không có chỗ để nó phát huy.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn đống tóc như virus lây lan lên cơ thể mình.

Nó có thể cảm nhận được khát vọng nuốt chửng mình của đống tóc kia.

Chỉ là người ở bên dưới không lên tiếng, nó không dám… Không, nó chỉ là không dám nuốt chửng mình một cách trắng trợn.

Ở nơi bị nó bọc lấy, cọng tóc mảnh nhỏ đang chui vào cơ thể nó.

Một cọng tóc có lẽ chẳng làm sao, nhưng trăm nghìn cọng thì sao?

“Mi là Matsushima Haruna phải không?”

“…” Sau sự im lặng ngắn ngủi, quái vật xi măng mở miệng: “Không phải.”

“Thi thể này là Matsushima Haruna à?”

“Đúng.”

“Thế mi là ai? Sao lại cướp thân thể của người khác? Thân thể của mi đâu?”

Không biết là từ nào đã chạm vào vảy ngược của quái vật xi măng, nó đột nhiên hừ một tiếng: “Tôi là ai kệ tôi.”

Ngân Tô thấy chắc chắn nó và búp bê là bạn thân, cái nết y chang nhau.

“Matsushima Haruna ở đâu?”

“Cô ta?” Quái vật xi măng bắt đầu nói móc: “Cô ta chết lâu rồi, cô muốn tìm cô ta, chi bằng cũng đi chết thử xem.”

Ngân Tô phớt lờ sự thách thức của quái vật xi măng.

Khả năng cao sau khi triệu hồi vong hồn thành công Matsushima Haruna đã biến mất… Có lẽ quái vật xi măng không hề nói dối.

Thế nó là ai?

“Mi là Ozawa Hayo.”

Quái vật xi măng không hé miệng nữa, nhưng xi măng trên cơ thể nó bắt đầu bong tróc, lộ ra dáng vẻ ban đầu.

Mặt của nó không giống Matsushima Haruna, cũng chẳng giống Ozawa Hayo.

Mà giống như là sự kết hợp của cả hai người, xinh thì xinh, nhưng cứ có cảm giác kì quặc khó nói thành lời.

Quái vật xi măng lộ dáng vẻ thật có vẻ chê bai: “Tôi là Ozawa Hayo mà cũng chẳng phải.”

“Nhìn ra rồi.” Ngân Tô gật đầu: “Thế mi là thứ gì?”

“Cô mới là cái thứ gì ấy.”

Ngân Tô nở một nụ cười, giọng nói dịu dàng: “Nếu mi không nói được chuyện gì có ích thì ta cũng có thể không phải là thứ gì cả.”

Giọng điệu không để tâm của Ngân Tô khiến quái vật xi măng xịt keo, hiển nhiên là không nghĩ tới cái người này dữ đến mức chửi cả bản thân mình.

“…”

Quái vật xi măng vẫn muốn cứng rắn thêm một lát, dù sao mình cứ thế mà nói, chẳng phải mất hết mặt mũi hay sao.

Nhưng đống tóc quấn trên người dường như đã nhận được mệnh lệnh, càng ngày càng nhiều tóc chui vào trong cơ thể nó, cắn nuốt sức mạnh của nó.

Quái vật xi măng cứng rắn được hai phút, cuối cùng vẫn lựa chọn cúi đầu.

Bình Luận (0)
Comment