Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 624

Edit: Fang

Beta: Qing, Yan

Quả thực quái vật xi măng được Matsushima Haruna triệu hồi ra, cô ta muốn triệu hồi vong hồn của Ozawa Hayo.

Nhưng Ozawa Hayo không muốn bị Matsushima Haruna triệu hồi cho lắm.

Hơn nữa quá trình triệu hồi đã xảy ra sai sót, bản lĩnh của Matsushima Haruna không ra đâu vào đâu, cộng thêm lượng máu của đối tượng triệu hồi mà cô ta lấy được không đủ thuần khiết, bên trong có máu của rất nhiều người khác.

Tóm lại, chúng nó đã dung hòa.

Nó có kí ức của Ozawa Hayo, nhưng không hoàn toàn là Ozawa Hayo.

Quái vật xi măng: “Ozawa Hayo không muốn bị triệu hồi một chút nào, Matsushima Haruna căn bản không hiểu, tồn tại như này còn chẳng bằng đi chết. Chúng tôi bị nhốt ở đây ngày này qua ngày khác, mãi mãi không thể rời đi, đây là lời nguyền! Là lời nguyền của Matsushima Haruna!”

Quái vật xi măng nói tới câu sau, khuôn mặt đã bắt đầu thay đổi, biến thành dáng vẻ của Ozawa Hayo.

Ozawa Hayo là một cô gái dịu dàng, hơi nhút nhát, nhưng bây giờ đôi mắt đỏ ngầu của nó giống như là đôi mắt của ma quỷ.

Khuôn mặt dịu dàng đó cũng trở nên hung dữ, vặn vẹo.

“Cô ta thì biến mất rồi, còn chúng tôi thì sao? Chúng tôi đã làm cái gì sai? Tại sao lại bị nhốt ở đây mãi mãi, không ngừng tuần hoàn? Cô ta, bọn họ mới là người đáng chết! Tất cả mọi người đều phải chết!!”

Ngân Tô: “Mi biết mình bị nhốt ở đây?”

Quái vật xi măng nhìn Ngân Tô bằng ánh mắt nhìn kẻ ngu: “Tại sao lại không biết? Tôi cũng chẳng ngu, chỉ có đám ngu các người không biết mình đang ở trong tuần hoàn, còn tưởng là mình có thể thoát khỏi đây, ha ha ha… Mấy người mãi mãi cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây!”

Quái vật xi măng biết mình đang tuần hoàn, nó không bị phó bản xóa trí nhớ, lại là một NPC thức tỉnh…

Nhưng nó vẫn chưa hiểu rõ tuần hoàn là như nào, chỉ cho là lời nguyền của Matsushima Haruna.

Vả lại hình như nó không nhận ra sự khác nhau giữa các người chơi, cho rằng các đợt người chơi đều là cùng một người… Thức tỉnh rồi, nhưng chưa thức tỉnh hoàn toàn.

Thời gian tuần hoàn là ba ngày, lễ kỷ niệm thành lập biệt thự cùng với hai ngày trước đó.

Chắc hẳn mấu chốt vẫn là lễ kỉ niệm.

Ngân Tô: “Cái hôm lễ kỷ niệm đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại phải tuần hoàn đoạn thời gian này?”

Quái vật xi măng cười một cách u ám, dữ tợn: “Cô muốn biết không?”

“Có chứ.” Ngân Tô gật đầu: “Không muốn thì ta còn hỏi mi làm gì.”

Quái vật xi măng càng cười một cách kì dị: “Thế thì cô tự trải nghiệm đi.”

“Được thôi.”

Quái vật xi măng: “…”

Có lẽ là Ngân Tô trả lời quá nhẹ nhàng, tùy ý, quái vật xi măng lại hơi nghi ngờ.

Một lát sau, nó đè nén nghi hoặc, nhếch khóe miệng lên: “Nếu đã như vậy thì cô phải trải nghiệm cho tốt.”

Ngay khi quái vật xi măng dứt lời, khung cảnh xung quanh bắt đầu tan rã, biến mất vào hư vô, nhưng chốc lát đã lại có khung cảnh mới được xây dựng.

Là đại sảnh biệt thự sau khi được trang trí.

Bên ngoài đại sảnh, sắc trời đã tối.

Ngân Tô nhìn quần áo trên người mình đã biến thành bộ kimono lúc trước A Tú đưa tới.

Nhưng bên trong vẫn là quần áo của mình, chắc là đã mặc luôn kimono ở bên ngoài.

Ngân Tô tìm thấy điện thoại trong túi áo gió, xem ra là thời gian trong phó bản đã bị chỉnh thành thời gian dạ hội.

Thải Y và Vu Uẩn vừa mới ở bên cạnh giờ đã không còn tung tích.

Người đứng cạnh cô là Ozawa Hayo.

Chắc hẳn Ozawa Hayo vẫn là quái vật xi măng, dù sao thì nó đang cười với cô một cách kì dị, dáng vẻ đó giống y hệt quái vật xi măng.

“Lộ hết cả răng ra ngoài rồi, cười không nên lộ răng có biết không.” Ngân Tô giơ tay đóng miệng nó lại.

Quái vật xi măng: “…”

Chẳng dễ gì quái vật xi măng mới thoát khỏi Ngân Tô: “Dạ hội sắp bắt đầu rồi.”

Ngân Tô làm như không nghe thấy, hỏi quái vật xi măng: “Bây giờ là mấy giờ?”

Quái vật xi măng: “Tôi nói, dạ hội sắp bắt đầu rồi.”

“Biết rồi, ta đâu có điếc.” Ngân Tô cạn lời: “Mấy giờ rồi?”

Quái vật xi măng tức tới mức không duy trì được khuôn mặt, cứ như là tín hiệu không ổn định vậy, đổi qua đổi lại mấy lần, cuối cùng mới thốt ra được mấy chữ: “Mười giờ.”

Cô coi là bản thân đến tham gia dạ hội thật đấy à?

Ngân Tô nhìn ‘22:04’ trên điện thoại, không ngờ thời gian trên điện thoại cũng đồng bộ… Nói cách khác, cho dù thời gian ở trong phó bản có vấn đề, thời gian ở trên điện thoại vẫn sẽ chính xác.

“Không hổ là dạ hội, đúng là muộn thật đấy.”

Ngân Tô nhét điện thoại vào trong túi áo gió bên trong, quay đầu hỏi quái vật xi măng đang tức giận vô cùng: “Mi có nguyện vọng gì không?”

“Nguyện vọng của tôi chính là cô đi chết, mấy người đều đi chết hết!” Quái vật xi măng nhìn chằm chằm Ngân Tô một cách u ám, to gan nói ra nguyện vọng của mình: “Đi, chết, hết!”
“Đều giết hết đúng không.” Ngân Tô đã hiểu nhu cầu của khách hàng: “Đợi lát nữa xem ta biểu diễn.”

“?”

Ngân Tô dặn dò quái vật xi măng: “Lát nữa khách mời đến đủ, mi đi khóa cửa lại, chúng ta khiến bọn họ có đi mà không có về.”

Quái vật xi măng chỉ nhìn chằm chằm Ngân Tô mà cười.

Ngân Tô cau mày, vả cho một phát: “Cười cái gì, nghe rõ chưa?”

“Cô còn đánh tôi nữa…”

“Bốp.”

Quái vật xi măng ôm mặt, sự căm giận trào dâng, đôi mắt tràn đầy sự thù hận, ánh mắt sắc như dao quét về phía Ngân Tô.

Ngân Tô vẫy tay, nhẹ nhàng nói: “Mi bảo ta đánh mà, ta luôn luôn đồng ý với yêu cầu của bạn bè.”

Ngón tay quái vật xi măng dùng sức ấn thành vết trên mặt: “Tôi muốn g**t ch*t cô.”

Ngân Tô nhìn nó một cái, không để ý tới câu nói này.

Rõ ràng là đang coi thường.

Quái vật xi măng tức xanh mặt, miệng kêu đánh kêu giết nhưng nó lại không hành động, hiển nhiên bây giờ không phải lúc nó muốn làm gì thì làm.

Ngân Tô cũng phát hiện mình không thể rời khỏi khu vực này, nhiều nhất chỉ di chuyển được mấy bước.

Nơi này có thể nhìn thấy nhà ăn, nhưng bên đó đã tắt đèn, chắc hẳn NPC đều không còn ở đây.

Ngân Tô đợi vài phút, cửa đại sảnh được mở ra, mấy con quái vật mặt đi vào, những con quái vật mặt này cũng tương tự những con từng xuất hiện hồi trước.

“Bọn họ là khách mời tôn quý nhỉ?” Ngân Tô xác nhận lại với quái vật xi măng.

Quái vật xi măng: “Đúng.”

Ngân Tô shh một tiếng, phát biểu cảm nghĩ của mình: “Xấu ghê.”

Quái vật xi măng: “…”

Quái vật mặt đi vào có tổng cộng sáu con, cứ như là sáu cái bánh khổng lồ đứng trong đại sảnh vậy.

Trên cầu thang có tiếng bước chân, đầu tiên Ngân Tô nhìn thấy bộ trưởng đã chết, Vu Uẩn, Thải Y và Hoa Hồng Lê đều mặc kimono đi theo đằng sau bà ta.

Hoa Hồng Lê vẫn chưa chết.

Hình như ba người đều bị khống chế, đi đằng sau bộ trưởng, chậm rãi bước xuống.

Thải Y đảo mắt nhanh như chớp, nhìn thấy Ngân Tô đứng một bên, cô mang dáng vẻ của quái vật, hơn nữa trên người còn mặc kimono, trông chẳng ra ngô ra khoai gì cả.

Bây giờ là buổi tối, cô Tô biến thành dáng vẻ của quái vật.

Thải Y ra hiệu bằng ánh mắt cho Vu Uẩn.

Vu Uẩn chớp mắt, tỏ ý mình đã biết rồi.

Vừa nãy bọn họ còn đang ở nhà bếp, ai ngờ chớp mắt một cái đã đứng trong phòng của mình, trên người còn mặc xong bộ kimono tham gia dạ hội rồi.

Ngay sau đó là bộ trưởng đến gõ cửa.

Bộ trưởng kiểm tra quần áo của bọn họ, còn không cho phép bọn họ mang búp bê xuống tầng.

Búp bê bị bỏ lại trong phòng.

Không chỉ như thế, bọn họ còn trông thấy Hoa Hồng Lê đã mất tích.

Bọn họ không thể giao tiếp, tất nhiên cũng chẳng thể biết Hoa Hồng Lê đã trải qua chuyện gì, bây giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.

Bình Luận (0)
Comment