Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 625

Edit: Fang

Beta: Qing, Yan

Bộ trưởng dẫn bọn họ tới gặp quái vật mặt, bà ta nói vài câu chào mừng khách sáo rồi bảo bọn họ đứng bên cạnh quái vật mặt.

Vì chỉ có ba người nên mỗi người phải đứng giữa hai quái vật mặt.

Cảnh tượng đó muốn kinh dị bao nhiêu là có bấy nhiêu.

“Hôm nay các cháu phải chiêu đãi khách cho tốt.” Giọng nói bộ trưởng nghiêm khắc, nhưng khi quay đầu nhìn quái vật mặt thì bà ta lại mang vẻ nịnh hót và cẩn thận.

Ba người hoàn toàn không thể điều khiển cơ thể của mình, bọn họ bị ép phải đi theo quái vật mặt.

May mà bây giờ quái vật mặt chưa làm gì, chúng chỉ dẫn bọn họ đi ăn uống quanh đại sảnh, nói một vài chuyện không quá quan trọng.

Bộ trưởng sắp xếp cho khách mời xong, bà ta quay đầu nhìn Ngân Tô, sải bước đi về phía này.

“Cô Tô.”

Không nhìn ra cảm xúc gì trong mắt bộ trưởng, dường như bà ta đã quên mất chuyện mình từng chết trong tay cô.

Và hình như cô không thấy quái vật xi măng đâu.

“Bộ trưởng, tôi cũng phải tiếp khách đúng không? Khách đâu?” Ngân Tô nhìn đông ngó tây, giọng điệu khá là mong chờ.

“Cô đang nói cái gì đấy.” Khuôn mặt cay nghiệt của bộ trưởng sa sầm: “Cô chỉ là một giáo viên, sao khách có thể nhìn trúng cô được.”

Ngân Tô thất vọng: “Ồ, do tôi không xứng.”

Bộ trưởng hừ một tiếng: “Cô đừng có mơ mộng hão huyền nữa.”

Bộ trưởng dừng một lát, tiếp tục nói: “Tối nay cô trông coi mấy đứa kia cho thật tốt, cái lợi không thiếu phần của cô đâu. Khách mà vui thì là tốt nhất.”

“Tôi biết rồi, làm cho khách mời vui vẻ.” Ngân Tô gật đầu tỏ ý mình đã hiểu: “Thế bây giờ tôi có thể tùy ý đi lại chưa?”

Bộ trưởng nhìn cô không nói.

Ngân Tô đưa ra một lý do không thể phản bác: “Nếu khách không vui thì tôi có thể xử lý kịp thời.”

Lý do của Ngân Tô nhận được sự công nhận của bộ trưởng, cô có thể rời khỏi khu vực vừa nãy, đi lại tự do trong đại sảnh.

Quái vật xi măng đi theo Ngân Tô: “Cô cũng xảo quyệt đấy.”

Mọi khi nó chỉ có thể đứng một chỗ, không được rời khỏi khu vực này.

Đây là buổi dạ hội đầu tiên nó có thể đi lại tự do.

Kể ra thì…

Hình như mọi khi cũng không có sự tồn tại của giáo viên…

Lần nào cũng là nó đứng ở đây một mình.

Quái vật xi măng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngân Tô, cô từ đâu nhảy ra vậy?

“Nhìn cái gì? Biết là mi hâm mộ ta rồi, nhưng thôi đừng hâm mộ, mi có hâm mộ cũng chẳng sở hữu được trí thông minh như ta đâu.”

Quái vật xi măng: “Ha.”

Ngân Tô quay đầu nhìn quái vật xi măng: “Mi đi khóa cửa đi, đi theo ta làm gì?”
Quái vật xi măng: “…”

Ngân Tô thấy quái vật xi măng vẫn không chịu đi, cô khuyên một cách chân thành: “Chẳng phải mi cũng muốn bọn chúng chết hay sao? Cơ hội tốt như vậy, chúng ta không được bỏ lỡ, đi mau đi, ta nhất định sẽ giúp mi được như ý nguyện.”

Quái vật xi măng: “…”

Ai chúng ta với cô?!

Cuối cùng quái vật xi măng vẫn đi về phía cửa, nó cũng muốn xem xem cô có thể làm được gì.

Quái vật xi măng đi được mấy bước đột nhiên dừng lại…

Nó có thể đi lại tự do, tại sao còn phải nghe lời cô?

Nó nên giết cô trước… rồi giết tất cả mọi người ở đây.

Ha ha ha ha ha ha…

Suýt nữa bị cô lừa rồi!

Quái vật xi măng nghĩ như vậy, quay người muốn đi giết Ngân Tô trước.

Nhưng nó vừa quay người, suýt nữa thì dính sát vào mặt Ngân Tô, đối phương còn đang nở một nụ cười rạng rỡ.

Quái vật xi măng xém bật nhảy ra ngoài.

Nhưng chợt nhớ ra nó mới là quái vật, sao có thể sợ cô được, nó lại cố kiềm chế, trợn mắt nhìn cô.

Ngân Tô cười hòa nhã, giống như người bề trên dặn dò người bề dưới vậy: “Vừa nãy quên không nói, nhớ bịt kín hết các cửa sổ lại, nếu không bọn chúng chạy mất thì phiền phức lắm.”

Có lẽ quái vật xi măng nhớ đến chuyện hồi nãy bị xử, nó lùi về sau một bước, ánh mắt ai oán thù hận, nhưng cuối cùng nó vẫn quay người rời đi.

Đáng ghét…

Đợi nó giết hết mấy người này, lớn mạnh thêm một chút…

Quái vật xi măng nhếch mép, bả vai run lên, cười một cách quái dị.

Ngân Tô nhìn bóng lưng quái vật xi măng mà thở dài, cái tật chỉ nhớ ăn không nhớ đòn của quái vật không biết bao giờ mới thay đổi được.

Ngân Tô quay đầu thì nhìn thấy Đại Lăng đang áp mặt lên cửa kính đại sảnh, u ám nhìn chằm chằm bọn quái vật mặt, chắc là đang nghĩ xem làm thế nào để biến quái vật thành bé gấu của mình.

Một cô bé u ám, mặc bộ váy đỏ, ánh mắt không có ý tốt nhìn ngó vào bên trong, ai nhìn thấy chắc giật hết cả mình.

Ngân Tô vẫy tay với cô bé.

Đại Lăng biến mất ở ngoài đại sảnh, chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở tầng hai, chạy như bay về phía Ngân Tô.

“Chị ạ?”

Ngân Tô dặn dò Đại Lăng: “Lấy búp bê ở trên tầng xuống đây.”

Bộ trưởng không cho các ‘tiểu thư’ mang theo búp bê, nhưng chắc hẳn giáo viên không bị hạn chế.

Đại Lăng bĩu môi: “Nhưng mà em không tách nó ra được.”

Ngân Tô lấy một con dao ra đưa cho cô bé.

Đại Lăng nhận lấy dao liền muốn chạy đi, Ngân Tô túm lấy cổ áo cô bé, dặn dò: “Cạy keo ra, đừng cắt vào búp bê.”

“Vâng.”

Đại Lăng cầm dao lên tầng.

Cô bé chạy thẳng vào phòng Ngân Tô, phấn khích xông tới trước mặt búp bê.

Búp bê lập tức lên tiếng: “Mi muốn làm cái gì!”
Đại Lăng: “Hi hi hi…”

Búp bê: “…”

Đại Lăng cầm dao ướm lên thân búp bê, dường như là đang tìm vị trí để ra tay.

Búp bê: “Ta có ràng buộc với chủ nhân của mi đấy, mi làm hại ta thì chính là làm hại cô ta!”

Đại Lăng nghe vậy sáng cả mắt lên, cầm dao muốn đâm vào người nó.

Búp bê: “…”

Sao cả chủ nhân lẫn thú cưng đều điên thế này!

Còn cách khoảng một centimet thì con dao đột nhiên dừng lại, Đại Lăng nắm lấy cổ tay mình, dùng sức chọc vào bên trong, nhưng cho dù dùng sức thế nào, con dao cũng không thể nhích thêm một chút.

Ngay lúc này, một bóng đen chui từ trong gương ra, quấn lấy cổ tay Đại Lăng. 

Khuôn mặt bánh bao của Đại Lăng nhăn lại, túm lấy bóng đen, đưa lên miệng cắn.

Bóng đen là chất lỏng, cắn một cái miệng Đại Lăng toàn là máu, cô bé kéo bóng đen ra khỏi gương, mấy phát nhét hết vào miệng.

Búp bê: “…”

Đại Lăng hé miệng lộ ra cái răng nanh nhỏ, khuôn mặt dính đầy máu, nở nụ cười với búp bê.

Nhưng lần này Đại Lăng thành thật hơn rồi, không làm gì thêm nữa, dùng dao cạy lớp keo đang cố định búp bê ra.

Đại Lăng cầm búp bê ra ngoài, cô bé đang chuẩn bị đi xuống thì lại quay đầu nhìn lên trên tầng.

Một lát sau, cô bé quay ngoắt người, chạy thẳng lên trên.

Cô bé vào phòng của Vu Uẩn trước.

Búp bê của Vu Uẩn bị cậu trói ở trên bàn, Đại Lăng giơ tay muốn cầm lên, nhưng một giây sau lại rụt về.

Cô bé xòe tay ra, lòng bàn tay có vết bỏng.

Đại Lăng phẫn nộ, cô bé cầm dao muốn đâm vào người búp bê.

Con dao hạ xuống nhưng không đâm vào người búp bê, lưỡi dao gãy.

Đại Lăng lại càng tức giận, cô bé ném con dao gãy đi, bắt đầu đọ sức với búp bê.

Giờ đây Vu Uẩn đang ngồi trên ghế, hai bên trái phải đều là quái vật mặt, cậu đang ở trạng thái tự động trả lời câu hỏi, cũng không cần phải tự nghĩ cách ứng phó với đám quái vật này.

Vu Uẩn đang nghĩ cách thoát thân.

Cậu với những người khác bị tách ra rồi, thậm chí vị trí hiện tại còn không nhìn thấy bọn họ.

Ngay cả bóng dáng Ngân Tô cậu cũng không thấy đâu nữa.

Ngay lúc này, Vu Uẩn đột nhiên cảm nhận được đạo cụ mình để trong phòng đã bị thứ gì đó phá hỏng, tim cậu hẫng một nhịp.

Có thứ gì đó vào phòng lấy búp bê đi mất rồi?

Đáng chết…

Biết ngay bộ trưởng bắt bọn họ để búp bê trong phòng là có chuyện mà.

Bình Luận (0)
Comment