Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 627

Edit: Fang 

Beta: Yan

“Đùng đoàng!”

Sóng không khí từ vụ nổ khiến Ngân Tô phải lùi về sau mấy bước, ngọn lửa quét qua đại sảnh, nuốt chửng tiếng gào thét quái vật. 

Vu Uẩn dựa vào đạo cụ phòng ngự để tránh né, may mà tốc độ của cậu cũng không chậm, sức lực của bản thân vẫn ổn, có đạo cụ chống đỡ, tạm thời quái vật cũng không làm gì được cậu.

Hình như kĩ năng thiên phú của Hoa Hồng Lê là dị hóa cơ thể, lúc này hai tay cô ấy đều ở dạng móng vuốt sói, ngay cả mặt cũng đã bắt đầu dị hóa, xuất hiện đặc trưng của sói.

Lúc đánh nhau Thải Y chính là vua phá hoại, pháo hoa ruy băng bay giữa lửa đạn, cảnh tượng này vừa náo nhiệt vừa quái dị.

“Chị Hồng Lê!”

Hoa Hồng Lê bị quái vật đánh bay, đập vào tay vịn cầu thang bằng gỗ, cái tay vịn bị gãy, cô ấy lăn từ trên cầu thang xuống dưới.

Quái vật mặt nhào qua đó, đè lên người Hoa Hồng Lê. 

Trên mặt Hoa Hồng Lê là lông sói, hai chân cũng đã hóa sói, nhưng sức mạnh của cô ấy rõ ràng đã yếu hơn trước, vậy mà lại không thể thoát ra khỏi quái vật mặt. 

Cái miệng rộng của quái vật phả ra mùi thối rữa.

Cô ấy nhìn thấy sự gian ác trong ánh mắt của quái vật và dáng vẻ nhếch nhác của mình được phản chiếu trong mắt nó.

Khi cô ấy sắp không chống đỡ được quái vật nữa, một cọng màu đen vòng qua bên cạnh, nhanh chóng quấn lấy nửa thân trên của quái vật. 

Một giây sau, Hoa Hồng Lê chỉ cảm thấy trên người nhẹ nhõm.

Quái vật đã cách xa cô ấy.

“Ầm!”

Quái vật mặt bị đập lên trần nhà rồi ngã xuống một cách nặng nề.

Hoa Hồng Lê vội vàng lăn một vòng sang bên cạnh, ‘đùng’ một tiếng quái vật đập xuống vị trí cô ấy vừa mới nằm, mặt đất trực tiếp lõm xuống.

Hoa Hồng Lê nhìn theo xúc tu màu đen đang quấn lấy quái vật mặt thì trông thấy một người… không, một quái vật đang đứng ở nơi không xa.

Những xúc tu màu đen đó lan ra từ sau lưng cô, kết hợp với dáng vẻ quái vật, muốn bao nhiêu kinh dị thì có bấy nhiêu.

Nhưng bây giờ hình tượng kinh dị đó lại khiến người ta có cảm giác đáng tin cậy.

Quái vật nằm dưới đất bị xúc tu màu đen quấn thành một quả bóng, nó đang bị kéo về phía Ngân Tô. 

Thải Y đè quái vật đang ngăn cản mình xuống đất, cô ấy đổ tận mấy quả bong bóng vào mồm nó rồi bịt mồm nó lại.

Trong mồm quái vật nổ bùm bùm, ánh sáng sặc sỡ hiển lộ dưới làn da quái vật, nó co giật mấy cái, dần dần không còn động tĩnh.

Thải Y bò dậy, nhìn quanh đại sảnh một vòng. 

Thấy chỉ còn chỗ Vu Uẩn còn quái vật, cô ấy lập tức đi về phía đó, muốn giúp Vu Uẩn một tay.

Ở bên đó, không biết Vu Uẩn làm thế nào mà nhảy lên người quái vật mặt, giữ lấy mắt của nó, trong tay có một cây kim bạc rất dài, cậu đang dùng sức đâm kim bạc vào mắt quái vật. 

Quái vật kêu thảm thiết, ngã xuống đất, suýt nữa thì va vào Thải Y đang chạy tới.

Vu Uẩn trượt từ trên người quái vật mặt xuống, nhấc tay lau vết bẩn trên mặt, nặng nề th* d*c.

Thải Y cũng loạng choạng ngã xuống đất, ọc một ngụm máu ra ngoài.

Cô ấy dang rộng tay chân, nằm thẳng dưới đất, đôi mắt vô hồn, lẩm bẩm độc thoại: “Không ổn rồi không ổn rồi, tôi không ổn rồi.”

Hoa Hồng Lê dựa vào cái bàn đổ dưới đất, toàn thân đã biến thành người sói.

Trong đại sảnh bừa bộn, chỉ còn quái vật tóc leo trèo khắp nơi và Ngân Tô đang đứng.

Ngân Tô dùng ống thép gẩy gẩy dưới đất, tìm cúc áo rớt từ quái vật mặt. 

3, 10, 11…

Có một quái vật mặt không rớt cúc áo.

Số lớn nhất là 12, cộng với một cái cúc áo có số 0, tổng cộng là 13 cái.

“Hê hê hê…”

Ngân Tô quay đầu nhìn Thải Y tự nhiên bật cười.

Thải Y cười mà máu trong miệng cứ chảy, nhưng cô ấy không để tâm một chút nào: “Đại nạn không chết sau ắt có phúc ha chị em!”

Ngân Tô đột nhiên ngồi xổm bên cạnh cô ấy, hướng tầm mắt cô ấy nhìn ra ngoài cửa đại sảnh: “Phúc của cô là chỉ bọn họ sao?”

Thải Y hơi chấn động. 

Ngoài cửa, không biết bao nhiêu quái vật đã đứng đó từ bao giờ.

Bọn họ có người mặc kimono, có người mặc quần áo bình thường, nhưng trên người bọn họ đều có vết bị khâu vá, không có ngoại lệ.

Bọn họ đứng ngoài cửa kính, u ám nhìn chằm chằm vào bên trong. 

Thải Y túm tóc của mình, cảm giác sụp đổ ập đến: “Chẳng phải các tiểu thư ở trong búp bê sao, thế bọn họ là thứ gì?!”

“Búp bê có mỗi vài con… Nhưng lại có ba mươi mấy tập hồ sơ.” Giọng nói khàn khàn của Hoa Hồng Lê vang lên bên cạnh: “Nếu những người đó đều đã chết rồi thì sao?”

Thải Y gào thét: “Đúng là tạo nghiệp.”

Thải Y gào thét xong, lại ôm một tia hy vọng: “Chắc hẳn chúng nó không vào đây được nhỉ?”

Thải Y vừa dứt lời thì thấy bọn quái vật cử động, chúng nó trực tiếp xuyên qua cửa kính, đi vào đại sảnh. 

“…”

Thải Y quay đầu nhìn Ngân Tô: “Cô…”

Người đâu?

Thải Y nhìn trái nhìn phải, phát hiện Ngân Tô đã đi lên tầng từ đời nào rồi.

“…”

Không gọi cô ấy một tiếng ư?

Dù gì cũng đã từng đánh quái cùng nhau mà!!

Thải Y bò dậy, nắm lấy tay vịn đã gãy một nửa, dùng cả tay lẫn chân để leo lên tầng.

Số lượng của đám quái vật này nhiều hơn quái vật mặt nhiều…

Mà bọn họ bây giờ đã không còn sức để giao chiến trực diện với chúng nó.

Thế nên phản ứng của Vu Uẩn và Hoa Hồng Lê cũng không khác gì nhau, rời khỏi nơi này trước đã… Cho dù phải đánh thì cũng phải hồi phục một chút thể lực rồi tính.

Ngân Tô đứng ở tầng hai chứ chưa rời đi, bên cạnh cô là quái vật xi măng, lúc nãy đánh nhau thì cái thứ này không thấy tung tích, bây giờ mới xuất hiện. 

Ngân Tô không quan tâm nó đã đi đâu, cô tận tâm hỏi nhu cầu của khách hàng: “Có cần giết bọn họ không?”

Quái vật xi măng cười u ám: “Tất cả mọi người đều đáng chết.”

Ngân Tô hiểu: “Giết.”

Quái vật xi măng: “…”

Thế là sau khi ba người kia leo lên tầng thì thấy Ngân Tô cầm ống thép đi xuống.

“Cô Tô? Cô xuống dưới làm gì thế?”

“Kết bạn.”

Thải Y: “???”

Thải Y trông thấy quái vật xi măng đứng ở tầng hai, cô ấy kéo Vu Uẩn và Hoa Hồng Lê lại: “Đừng… Đừng đi lên nữa.”

Quái vật xi măng đứng trên cao nhìn xuống bọn họ, trên mặt là một nụ cười kì dị, giống như tên ác ma đang đợi con mồi tự tìm đến cửa.

Nhưng nguyên nhân khiến Thải Y phải lên tiếng ngăn cản không phải là quái vật xi măng. 

Mà là bộ trưởng xuất hiện đằng sau quái vật xi măng. 

Dường như là không nhìn thấy quái vật xi măng, bộ trưởng không đếm xỉa đến nó, bà ta phẫn nộ và hung bạo nhìn chằm chằm bọn họ: “Mấy đứa đã làm cái gì! Mấy đứa đã làm gì khách?!”

“Toang rồi toang rồi…” Thải Y bắt đầu lầm bầm: “Chắc chắn cái thứ này khó đối phó hơn bọn quái vật mặt kia. Mọi người đã viết di thư xong chưa? Hay là tôi cản bà ta để mọi người viết di thư trước nhé.”

Thải Y cảm thấy mình vẫn có thể thổi mấy quả bong bóng, tuy uy lực không bằng lúc trước nhưng tạm thời ngăn cản thì vẫn được.

Vu Uẩn không nhịn được khóe miệng giật giật: “… Cảm ơn nhé.”

Hoa Hồng Lê: “Sau khi cơ thể chị hoàn toàn dị hóa thành sói, thực lực có thể tạm thời hồi phục đến trạng thái đỉnh cao.”

Thải Y quay đầu nhìn cô ấy: “Thế còn đợi gì nữa?”

“Nhưng mà…” Hoa Hồng Lê vẫn chưa nói hết: “Một khi hoàn toàn hóa sói thì chị sẽ dần dần mất đi lý trí, cho rằng bản thân là một con sói.”

Nên cho dù sống sót đến cuối cùng, cô ấy vẫn sẽ quên mất bản thân, hoàn toàn biến thành một con sói.

Hoàn toàn hóa sói là phương pháp sử dụng một lần, manh tính hủy diệt, đồng quy vu tận với kẻ địch.

Bình Luận (0)
Comment