Edit: Fang
Beta: Yan
Cuối cùng Matsushima Haruna vẫn không thể cứu được Ozawa Hayo.
Sau khi Ozawa Hayo chết, cô ta bị bộ trưởng cử đi thu dọn đồ đạc trong phòng Ozawa Hayo.
Cô ta nhìn thấy Ozawa Hayo để lại một quyển sổ, trang cuối cùng là một bức thư viết cho cô ta.
Nhìn thấy bức thư đó, Matsushima Haruna hiểu Ozawa Hayo đã biết những chuyện mình từng làm.
Không sai, cô ta chính là một con quái vật.
Có lẽ cô ta đã học được ‘cái ác’ khi ở nhà cha mẹ nuôi, sau khi vào biệt thự, cho dù cô ta hiểu rõ như thế là không đúng, nhưng vì có lợi nên cô ta vẫn lựa chọn khuất phục cái ác.
Sau khi Ozawa Hayo chết, cô ta thường hay gặp ác mộng.
Ozawa Hayo cứ xuất hiện trong mơ, hỏi cô ta tại sao lại làm như vậy, tại sao lại tiếp tay cho giặc, tại sao không cứu cô ấy.
Ozawa Hayo vẫn luôn nhờ cô ta hãy cứu cô ấy.
Cứu cô ấy, cứu cô ấy, cứu cô ấy…
Trong tâm trí cô ta tràn đầy giọng nói của Ozawa Hayo.
Nhưng cô ta cứu thế nào đây?
Cô ta muốn cứu cô ấy, để cô ấy đừng điều tra nữa, đừng quan tâm nhiều như vậy… Chỉ cần nhẫn nhịn, bộ trưởng cũng sẽ không điên cuồng mất trí đến thế, cô ấy có thể cầm một khoản tiền rồi rời khỏi biệt thự.
Matsushima Haruna sắp phát điên rồi.
Cô ta cũng không thích cuộc sống như này.
Những vị khách đó xấu xí và ghê tởm, nhưng cô ta vẫn phải đón tiếp niềm nở, phối hợp với sở thích b**n th** của bọn họ.
Nhưng cô ta có cách nào đâu?
Matsushima Haruna của lúc này còn chưa nghĩ tới việc mình sẽ làm gì, cô ta bị những cảm xúc chán ghét, hối hận,… bao trùm, sắp phát điên rồi.
Cho đến khi cô ta nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bộ trưởng và người khác.
Bộ trưởng muốn tặng cô ta cho một vị khách.
Mà vị khách đó cô ta đã từng gặp, cũng từng thấy hắn đối xử với các tiểu thư như thế nào.
Những tiểu thư bị đưa tới chỗ hắn, cô ta không còn gặp lại nữa.
Bộ trưởng từng đồng ý với cô ta, mỗi tháng cô ta chỉ cần tiếp khách một lần, thời gian còn lại cô ta không cần tiếp khách, về sau sẽ cho cô ta một thân phận mới, đưa cô ta rời khỏi biệt thự.
Nhưng bây giờ bộ trưởng lại muốn tặng cô ta cho người khác.
Bà ta nuốt lời rồi.
Matsushima Haruna cũng hiểu, trong mắt bộ trưởng, chẳng qua cô ta cũng chỉ khác những người còn lại ở chỗ biết nghe lời hơn, dễ lợi dụng hơn.
Bộ trưởng chưa bao giờ muốn thực hiện lời hứa với cô ta.
Cô ta cũng chỉ là một món hàng.
…
…
Tỉnh lại từ vô số cơn ác mộng, Matsushima Haruna cảm thấy mình nên làm gì đó.
Sau khi cô ta giành được sự tín nhiệm của bộ trưởng, có lúc bộ trưởng sẽ giao việc xử lý thi thể cho cô ta, để cô ta đi trông chừng những thi thể đó bị tiêu hủy hoàn toàn.
Cô ta lén thu thập máu và thi thể của những tiểu thư đã chết.
Lúc đấy suy nghĩ của cô ta chỉ là giữ lại bọn họ, biết đâu một ngày nào đó có thể dùng đến, bất kể là uy h**p bộ trưởng hay là uy h**p người khác…
Nhưng không ngờ bây giờ lại có chỗ để dùng.
Cô ta đã dùng một ít thời gian để chuẩn bị trước.
Nhưng bộ trưởng sắp tặng cô ta đi rồi.
Cô ta không thể bị tặng đi, cô ta buộc phải ở lại đây, chỉ có ở đây mới có thể…
Thế nên sau khi chuẩn bị xong, cô ta đã giết Teraoka Reiko.
Một tiểu thư dám giết người, bộ trưởng đâu dám tặng cho người ta.
Giết Teraoka Reiko không phải vì nguyên do nào khác, chỉ là đúng lúc đó Teraoka Reiko xuất hiện, cộng thêm cô ta nhớ lại cảnh ngộ Ozawa Hayo từng trải qua, giết ai cũng là giết, chi bằng giết Teraoka Reiko.
Về sau cô ta bị nhốt lại.
Chuyện cô ta cần làm đều đã làm xong.
Nhưng thuật gọi hồn của Matsushima Haruna cần dùng mạng sống để hiến tế.
Hơn nữa không phải gọi phát là ra ngay lập tức, chúng nó cần đợi đến thời điểm Matsushima Haruna sắp xếp cho chúng nó…
Thời điểm mà cô ta lựa chọn là —— Lễ kỉ niệm.
Hôm đấy rất nhiều khách sẽ tới, đó là một buổi dạ hội vừa tăm tối vừa đáng sợ.
Những tiểu thư bị chọn trúng giống như là những con cừu non bị thả vào đàn sói vậy, cả căn biệt thự đều là bãi săn của đàn sói.
Nhưng Matsushima Haruna muốn ngày hôm đó biến thành một ngày kinh hoàng của đàn sói, khiến bọn hắn cảm nhận được cảm giác sợ hãi khi bị đuổi theo.
“Matsushima Haruna triệu hồi vong hồn không phải là vì triệu hồi Ozawa Hayo?”
Hoa Hồng Lê lắc đầu: “Cô ta chỉ là muốn để những vong hồn đã chết được đích thân báo thù, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Ozawa Hayo.”
“Cứ tưởng là cô ta vì một mình Ozawa Hayo…”
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Hai người đồng thời im bặt, nhìn về phía cửa.
“Cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc ——”
Tiếng gõ cửa dồn dập như là tiếng trống, tay nắm cửa bị ấn xuống, sau khi thứ bên ngoài phát hiện không mở được, tay nắm cửa giống như là bị mất khống chế vậy, bị ấn xuống một cách điên cuồng.
“Hi hi hi, mấy người ở bên trong phải không?”
“Tôi biết mấy người ở bên trong, mau ra đây chơi đi.”
“Bọn họ không ra ngoài thì làm sao…”
“Sao lại trốn trong đó không ra ngoài, đúng là đáng ghét quá đi.”
Ngoài cửa không chỉ có một con quái vật.
“Bò vào trong đi, bò từ đây vào trong.”
“Tôi trước tôi trước…”
Ở đâu có thể bò vào?
Thải Y đang khó hiểu thì thấy dưới khe cửa có một thứ mỏng như tờ giấy chậm rãi bò vào trong, cơ thể của nó vào trong liền bắt đầu phình to.
Quái vật cười gằn với Thải Y và Hoa Hồng Lê: “Hi hi hi tìm thấy mấy người rồi…”
Xoẹt một tiếng quái vật bò ra, trực tiếp mở cửa.
Ngoài cửa đâu chỉ có hai con quái vật, bốn năm con đứng đó, mỗi con quái vật đều cười cười đi vào, tất cả đồng thanh nói: “Tìm thấy mấy người rồi…”
“Ơ kìa… Mấy người muốn báo thù thì nên tìm bộ trưởng, tìm chúng tôi làm gì!!” Thải Y không nhịn được phải lên tiếng, thử lừa đám quái vật: “Là bà ta hại mấy người ra nông nỗi này đấy.”
Cái từ ‘bộ trưởng’ này khiến động tác của đám quái vật chợt dừng lại nửa giây.
Nhưng rất nhanh chúng nó lại tăng tốc đi về phía bọn họ: “Bà ta đáng chết, mấy người cũng đáng chết.”
Thải Y cạn lời: “Có phải mấy người thích mềm nắn rắn buông hay không!!”
Đám quái vật phát ra tiếng hét không giống người, đi cũng biến thành chạy.
Ở trong mắt của đám quái vật này, có lẽ bọn họ là ‘kẻ đầu gấu’ đã từng bắt nạt bọn chúng nên bọn họ đáng chết.
Nhưng ở trong mắt của đám quái vật kia, bọn họ lại biến thành ‘tiểu thư’, bọn họ cũng đáng chết.
Tóm lại người chơi lúc nào cũng đáng chết.
Hay hay hay!
Người chơi là chuỗi thức ăn cấp thấp nhất, thân phận còn có thể thay đổi tùy ý cơ đấy.
Thải Y lấy cái ghế bên cạnh ném qua đó, lưng dựa lưng với Hoa Hồng Lê: “Chị còn có thể đánh không?”
Trạng thái của Hoa Hồng Lê lúc này rất không ổn, nhưng bây giờ quái vật tới gần, cô ấy cũng không còn cách nào, buộc phải đánh được, nếu không thì chỉ có thể chết.
Hai người đều không còn bao nhiêu thể lực, nhưng may mà bọn họ có nhiều đạo cụ, muốn chạy thoát khỏi vòng vây của đám quái vật thì không thành vấn đề.
Nhưng quái vật bên ngoài còn nhiều hơn.
Xông ra khỏi căn phòng này chẳng qua chỉ là rơi vào một vòng vây khác, bọn họ bị kẹt cứng trên hành lang, tiến thoái lưỡng nan.
“Sao lại nhiều quái vật như vậy? Tiểu thư đã chết nhiều đến thế sao?”
“Thuật gọi hồn của Matsushima Haruna có vấn đề, cuối cùng còn triệu hồi thứ khác xuất hiện. Bây giờ là buổi dạ hội lễ kỉ niệm, cũng chính là thời điểm mà những thứ được Matsushima Haruna triệu hồi xuất hiện, chưa chắc bọn chúng đều là những tiểu thư đã chết.”
Thải Y gào thét: “Kỹ thuật không đến nơi đến chốn thì đừng có chơi đùa với thuật triệu hồi nguy hiểm như vậy chứ! Á… b**n th**, chạm vào ngực tôi làm gì!”
Sau tiếng hét phẫn nộ của Thải Y, cô ấy và Hoa Hồng Lê gần như là bị quái vật nhấn chìm.
Trên hành lang tối tăm, tiếng gào rống của đám quái vật biến thành âm thanh duy nhất.
“Đùng đoàng ——”
Hành lang bị nổ tạo ra một cái hố.
Quái vật phát hiện con mồi vừa nãy vẫn còn ở đây chợt không thấy đâu nữa.