Edit: Fang
Beta: Wendy
“Phù… Phù phù…”
Tiếng hít thở nặng nề của Hoa Hồng Lê ở ngay bên tai Thải Y, nhưng cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy Hoa Hồng Lê, chỉ nhìn thấy bộ lông bị máu nhuộm đỏ của Hoa Hồng Lê.
Hoa Hồng Lê kéo lấy cô ấy, không biết đang chạy về đâu.
Trong khi xóc nảy, Thải Y lại mất đi tri giác.
Đợi đến lúc tỉnh lại lần nữa thì cô ấy phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng tối om, cô ấy gắng lật người, nằm trên sàn nhà nhìn xung quanh.
Tối quá…
Không nhìn rõ cái gì cả.
Thải Y mở cánh môi, trong miệng toàn là vị gỉ sắt, giọng nói khàn khàn vang lên khỏi cổ họng: “Chị Hồng Lê?”
Trong phòng chỉ có tiếng vọng của cô ấy, không ai hồi đáp.
“Hoa Hồng Lê? Chị có ở đây không?”
Tĩnh ——
Thải Y chống người ngồi dậy, lấy đạo cụ chiếu sáng ra soi xung quanh căn phòng.
Dưới đất có rất nhiều vết máu còn mới, một vệt máu trong đó kéo dài về phía bóng tối.
Thải Y soi theo vệt máu đó, dần dần nhìn thấy bóng dáng màu đen ở góc tường.
Thải Y nhìn rõ bóng đen đó, vẻ mặt biến sắc.
Lúc trước Hoa Hồng Lê vẫn ở hình dạng người sói, chính là kiểu người sói trong phim, nhưng lúc này cô ấy đã hoàn toàn biến thành dáng vẻ của sói.
Dị hóa hoàn toàn rồi?
Bóng đen bất động, Thải Y cách hơi xa, không nhìn ra nó còn sống hay đã chết.
Thải Y kiềm nén mùi máu cuồn cuộn trong lồng ngực, gọi thêm một câu: “Chị Hồng Lê?”
Vẫn không có hồi đáp.
…
…
Thực ra Hoa Hồng Lê nghe thấy âm thanh, nhưng lúc này cô ấy đã tiến vào một thế giới khác, quên mất bản thân là ai.
Cô ấy không biết cái tên đó là ai, càng không biết giọng nói kia đang gọi ai.
Chỉ cảm thấy giọng nói kia hơi phiền, muốn xé vụn thứ phát ra âm thanh, muốn phá hoại hết thảy những gì có thể phá hoại…
Lý trí của cô ấy đang dần biến mất.
Mùi máu tanh ngửi thấy nơi đầu mũi k*ch th*ch thần kinh của cô ấy, cảm giác đói bụng thúc giục cô ấy cần phải đi ăn, nhưng lúc này cô ấy rất mệt nên cô ấy không muốn động đậy.
Nhưng…
Khi có thứ gì đó đến gần mình, Hoa Hồng Lê ngửi thấy mùi của thức ăn, đôi mắt vùi trong lông sói chậm rãi mở ra, cô ấy bắt đầu trở nên hưng phấn, khát khao…
Thế nên khi thứ đó chạm vào cô ấy, Hoa Hồng Lê đột nhiên ngẩng đầu, xô ngã con mồi, c*n v** c* con mồi một cái.
“Hoa Hồng Lê!” Giọng nói phẫn nộ vang lên bên tai.
Hoa Hồng Lê…
Là ai?
Giọng nói này thật sự rất phiền.
Hoa Hồng Lê càng dùng sức cắn, muốn khiến con mồi đang phát ra âm thanh phải tắt thở, như vậy thì cô ấy có thể ăn rồi.
Thải Y dùng tay chặn lấy miệng của Hoa Hồng Lê, không biết từ bao giờ trên cánh tay đã có thêm kim loại ngoài xương cốt, khiến cô ấy có sức chống đỡ Hoa Hồng Lê.
Nhưng con sói phủ phục trên người cô ấy, không ngừng áp sát vào cổ cô ấy, răng nanh sắc nhọn đã sượt qua cái cổ mảnh khảnh của cô ấy mấy lần.
Thải Y khàn giọng hét lên: “Hoa Hồng Lê chị tỉnh táo lại đi!! Chị còn nhớ bản thân là ai không? Hoa Hồng Lê!!”
Bất kể Thải Y gọi tên cô ấy thế nào, Hoa Hồng Lê vẫn không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào, chỉ muốn cắn chết con mồi trước mặt, lấp đầy cái bụng đói meo của cô ấy.
Trong hỗn loạn, Thải Y bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo không chứa bất cứ tình cảm nào của con sói.
Cô ấy đã quên mất bản thân là ai.
Thải Y hụt hẫng trong lòng.
Chắc chắn là lúc nãy bị quái vật vây công, Hoa Hồng Lê vì đưa cô ấy chạy thoát mà bị dị hóa hoàn toàn.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Thải Y lộ ra mấy phần thương tâm.
Không biết là vì bản thân hay là vì Hoa Hồng Lê.
“Cạch ——”
Kim loại ngoài xương cốt trên cánh tay phát ra âm thanh rạn nứt.
Hơi thở nóng rực phả vào miệng vết thương vừa mới bị cắn, cái đau âm ỉ vẫn chưa phát giác lúc trước chợt ùn ùn kéo đến mà nhấn chìm Thải Y.
Cánh tay chống đỡ của Thải Y bắt đầu mềm xuống.
Răng nanh lại chạm vào làn da lần nữa, c*m v** trong máu thịt.
Ngay lúc răng sói sắp hoàn toàn c*m v** máu thịt, cơ thể khổng lồ đột nhiên bất động, cơ thể nó chậm rãi mềm oặt mà ngã xuống, hoàn toàn bao trùm Thải Y.
Thải Y bò ra khỏi đống lông sói, nhìn sói đen ngã dưới đất.
Cô ấy cầm máu cho cái cổ của mình trước rồi lấy hai viên thuốc ra.
【Thuốc hắc ma: Nếu là vết thương nhỏ xin đừng sử dụng nó, lãng phí thì thật đáng hổ thẹn, chỉ khi tính mạng bị uy h**p mới có thể phát huy tác dụng của nó.】
【Giới hạn sử dụng: Hãy sử dụng lúc sắp tử vong.】
【Số lần sử dụng: 1】
…
【Máu của thú: Cự thú thần phục thần minh đã được thần ban ơn, có lẽ máu của nó có tác dụng của máu thần, loại bỏ hết thảy ô uế.】
【Giới hạn sử dụng: Chỉ có hiệu quả với động vật】
【Số lần sử dụng: 1】
Thải Y tách miệng sói ra, đổ máu của thú vào.
Bản thân cô ấy thì uống viên thuốc hắc ma.
Hai viên thuốc đều là cấp SS, thuốc lên tới cấp S, bất kể là ở hội đấu giá hay là ở chợ đen trên diễn đàn trò chơi thì đều rất khó tìm.
Cấp SS thì càng khỏi cần nói, trừ phi trong tay người chơi có loại thuốc tương đồng không thể sử dụng lần nữa hoặc là bản thân không thể sử dụng, nếu không thì căn bản sẽ không xuất hiện trên thị trường.
Thải Y cũng không tiếc viên thuốc đó, dù sao cô ấy cũng sẽ không biến thành động vật, không có tác dụng quá lớn đối với cô ấy.
Nếu không phải lúc trước Hoa Hồng Lê kéo mình ra, có lẽ bây giờ cô ấy đã biến thành lương thực cho quái vật.
Thải Y dùng bàn tay dính máu v**t v* bộ lông của sói đen hết lần này tới lần khác: “Đã bảo chị viết di thư rồi mà.”
Cũng không biết thuốc có hiệu quả hay không…
“Phải trông chờ vào tạo hóa của chị thôi.”
Thải Y ngồi một lát, đợi thuốc phát huy tác dụng, để lại một đạo cụ phòng ngự cho Hoa Hồng Lê, bò từ dưới đất dậy, đi về phía cửa.
Phó bản này không lấy được chìa khóa qua ải thì không thể rời đi.
Đợi ở đây là vô ích.
Cánh cửa chậm rãi đóng lại, căn phòng lại rơi vào bóng tối lần nữa.
…
…
Đại sảnh.
Lúc này đại sảnh giống như là bị gió lốc quét qua, trừ bức tường và trần nhà vẫn còn, những thứ có thể bị tàn phá xung quanh thì đều đã bị tàn phá.
Quái vật tóc giống như một loại vi khuẩn dạng sợi khổng lồ, phân bố khắp cả đại sảnh.
Bộ trưởng nhếch nhác tránh né cô gái vung ống thép sắc bén, trên người toàn là vết thương, thỉnh thoảng còn phải chú ý tới tóc đột nhiên xuất hiện.
“Bụp!”
Bộ trưởng lăn từ trên cầu thang rạn nứt xuống, bà ta thảm hại lăn một vòng, ống thép ánh lên sự lạnh lẽo phá tan không khí, mang theo sát khí c*m v** mặt đất bên cạnh bà ta.
“…”
Bộ trưởng ngẩng đầu, lúc này trên khuôn mặt cay nghiệt toàn là vẻ sợ hãi, đôi mắt không cánh mà bay, chỉ còn lại hai cái lỗ đẫm máu.
Bộ trưởng không nhìn thấy, nhưng bà ta có thể cảm nhận được.
Nếu vừa nãy bà ta lăn chậm một chút thì ống thép đã c*m v** cơ thể bà ta rồi.
Bộ trưởng dùng cả tay lẫn chân, muốn bò dậy.
Ngay lúc này, một bàn chân đột nhiên xuất hiện, giẫm lên cái tay của bộ trưởng.
Bộ trưởng biết là giáo viên đáng ghét kia, nhưng bà ta không nhìn thấy, thậm chí còn không thể rút tay của mình ra.
Giọng nói xa xôi của cô gái vang lên: “Bộ trưởng à, sao lại không ưa sạch sẽ mà bò lung tung dưới đất vậy.”
Bộ trưởng: “…”
Tại sao bà ta lại bò dưới đất?
“Nếu bộ trưởng thích bò dưới đất như thế thì tôi sẽ tác thành cho bà.”
Ngân Tô không cho bộ trưởng quá nhiều thời gian để phản ứng, khom lưng giữ chặt cổ bà ta, nắm lấy ống thép bên cạnh, cắm về phía cổ bộ trưởng.
Bộ trưởng chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo tới gần, sau đó cái đầu và cơ thể liền tách rời.
Những sợi màu đen bao trùm lên, nhanh chóng quấn lấy cái đầu bà ta, kéo vào trong góc tối.