Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 632

Edit: Fang 

Beta:

【Nuốt chửng kỹ năng ‘Cái nhìn chằm chằm của bộ trưởng’ thành công】

【Bạn nhận được quyền sử dụng ‘Cái nhìn chằm chằm của bộ trưởng’ trong 4 tiếng.】

【03:59:59】

Quả nhiên đối tượng bị g**t ch*t càng lợi hại thì thời gian sử dụng cô nhận được càng dài.

Ở trong tầm nhìn của cô, ‘Cái nhìn chằm chằm của bộ trưởng’ sẽ khiến cơ thể xuất hiện trạng thái bị tê cứng, thực lực giảm đi một cách đáng kể.

Lúc trước cô móc mắt của bộ trưởng, sự lạnh lẽo bao vây xung quanh cô liền biến mất.

Nhưng muốn giành được kỹ năng thì vẫn phải giết chủ thể là bộ trưởng.

Ngân Tô ngẩng đầu nhìn quái vật trốn trong xó, bộ trưởng vừa chết là chúng nó xuất hiện, nhìn chằm chằm Ngân Tô bằng ánh mắt không có ý tốt.

Ngân Tô không nhịn được mà bật cười, dang tay ra chạy về phía chúng nó, vừa chạy vừa hét: “Các bạn ơi, chúng ta tiếp tục quẩy đi.”

Cô có kĩ năng ‘Cái nhìn chằm chằm của bộ trưởng’, chỉ cần tốc độ của cô đủ nhanh là có thể cố định hết những quái vật này.

Cho dù khoảng cách có xa, chỉ có thể ảnh hưởng mấy giây thì cũng đủ để cô g**t ch*t chúng nó.

Như vậy giết cũng trở nên dễ dàng hơn rồi.

Một đao một bé quái vật.

Thấy đồng loại càng ngày càng ít, cuối cùng quái vật cũng không tìm chết nữa mà chuẩn bị rút lui.

Nhưng lúc này chúng nó mới phát hiện không biết từ bao giờ xung quanh toàn là tóc màu đen, cửa và tường đều đã biến mất.

Bây giờ muốn chạy thì đã muộn rồi.

Ngân Tô bắt lấy một con quái vật, bóp cổ nó, cười b**n th**: “Người đến là khách, ta còn chưa chiêu đãi bọn mi, chạy cái gì? Bọn mi coi thường ta sao?”

Quái vật thấy cô bẻ gãy cổ của đồng loại, tan tác chạy còn nhanh hơn trước.

Ngân Tô giải quyết quái vật ở đại sảnh xong, giẫm qua bãi chiến trường mà lên tầng hai. Quái vật xi măng vẫn đứng trên tầng hai, nhìn cô một cách u ám.

Ngân Tô vác ống thép sải bước đi qua đó, quen thuộc giống như nói chuyện với bạn cũ vậy: “Ta đã giết bộ trưởng giúp mi rồi, sao mi vẫn mang cái vẻ mặt đưa đám đó, cười cái đi.”

Quái vật xi măng: “…”

Không biết quái vật xi măng đã chuẩn bị tâm lý thế nào, cuối cùng cũng nhả ra mấy chữ: “Mạng cô lớn thật đấy.”

Ngân Tô gật đầu: “Ta coi như mi đang chúc phúc ta nhé.”

“…”

Không chỉ mạng lớn mà tâm cũng lớn (nghĩ thoáng).

Ngân Tô hỏi khách hàng: “Bây giờ giết ai?”

Ngân Tô vừa dứt lời thì trên tầng đã có tiếng động, giống như là có ai đó đang trốn giết, còn có tiếng đánh nhau. 

Quái vật xi măng cười một cách rùng rợn: “Tôi nói rồi, tất cả mọi người đều phải chết.”

Ngân Tô lập tức ra dấu OK: “Đã hiểu.”

Ngân Tô xách ống thép màu hồng đi về phía cầu thang. 

Cô vừa đi tới chỗ cầu thang thì đã có hai bóng người lăn lông lốc từ trên tầng xuống. Ngân Tô nghiêng mình, để bọn họ tông vào bức tường đằng sau.

“Chị đã bảo lăn xuống nhanh hơn rồi mà.” Thải Y bò dậy, sau đó gọi một cách vui mừng mà yếu ớt: “Cô Tô!”

“Mọi người vẫn chưa chết.”

Thải Y nghẹn họng, khuôn mặt nhợt nhạt trông hơi đáng thương: “Cô hy vọng chúng tôi chết hay là không vậy?”

Cô gái lạnh lùng đột nhiên nở nụ cười: “Đương nhiên là tôi hi vọng mọi người có thể sống lâu trăm tuổi rồi.”

Thải Y: “…”

Nghe không giống lắm.

Vu Uẩn cũng bò từ dưới đất dậy, áo bên tay phải của cậu có dấu vết bị cháy sém, làn da lộ ra ngoài bị cháy đen thui.

Thải Y cũng không kém gì cậu, quần áo chỗ này bị rách một tí, chỗ kia bị thiếu một tí, trên mặt không phải máu thì chính là bụi bặm. 

Hai người này cứ giống như là động vật lang thang vừa chui từ trong đống rác ra vậy.

Ngân Tô rời ánh mắt, đúng lúc quái vật trên tầng đuổi xuống đây.

Ngân Tô ngước mắt nhìn qua, những con quái vật đang chạy điên cuồng xuống đột nhiên ngừng lại, khoảnh khắc đó giống như là bị ấn nút tạm dừng vậy.

Tất cả quái vật chen chúc trên cầu thang chật hẹp, bóng ma chi chít trông rất hung dữ và đáng sợ.

Dưới ánh đèn tối tăm, cô gái chậm rãi nhếch môi nở nụ cười, nụ cười đó mê người hơn cả yêu ma, khiến người ta không thể rời mắt.

Một giây sau, cô gái xông lên bậc thang, lao vào trong đám quái vật giống như một cái máy giết chóc hình người vậy.

Thải Y lại cảm thấy sự lạnh lẽo quái dị đó, đôi mắt ửng đỏ cảnh giác nhìn xung quanh: “Vu Uẩn, em có cảm nhận thấy không?”

“Có…”

Là bộ trưởng. 

Thải Y chắc chắn không phải là ảo giác của mình bèn lập tức nhìn xung quanh: “Bộ trưởng ở đâu?”

Vu Uẩn chần chừ một lát mới nói: “Chị không cảm thấy sự lạnh lẽo đó truyền từ trên cầu thang xuống sao?”

Thải Y nhìn lên cầu thang, quả thực sự lạnh lẽo truyền từ phía trên xuống, mà ngọn nguồn chính là bóng dáng đang giết loạn xì ngậu trong đám quái vật. 

Nhưng cảm giác này quả thực là năng lực cổ quái của bộ trưởng mà…

“Sao đám quái vật kia không chạy?”

Bọn họ giết quái vật tốn sức vô cùng, đến lượt cô thì quái vật đứng đó cho cô giết.

Hơn nữa sao trên người cô lại có năng lực của bộ trưởng?

Ngân Tô giết hết quái vật trên cầu thang rất nhanh, hai con chạy mất, nhưng Ngân Tô không lập tức đuổi theo.

“Cô Tô…”

Thải Y tiến lên hai bước về phía cầu thang, sự lạnh lẽo càng thêm rõ ràng, tứ chi bắt đầu trở nên cứng đờ ngay, cô ấy lập tức lùi ra sau một khoảng cách an toàn.

Ngân Tô quay đầu nhìn cô ấy.

Thải Y cảm thấy sự lạnh lẽo đó đã biến mất, cô ấy lặng lẽ tiến về phía trước hai bước, chắc chắn nó hoàn toàn biến mất mới hỏi: “Cô Tô, sao cô có năng lực của bộ trưởng.”

“Cô đoán xem.”

Thải Y: “…”

Cô ấy làm sao đoán được.

Thải Y cũng thức thời, không hỏi đến cùng, làm gì có đại lão nào lại không có một vài kỹ năng đặc biệt chứ.

Ngân Tô thấy bọn họ thiếu một người, chủ động lên tiếng hỏi: “Chỉ có hai người à, Hoa Hồng Lê đâu?”

Nhắc tới Hoa Hồng Lê, mặt Thải Y biến sắc, cánh môi đã khô nẻ khép mở: “Chị ấy chết rồi.”

Sau khi ra khỏi căn phòng, cô ấy chưa đi được bao xa thì đụng phải quái vật.

May mà thuốc hắc ma cũng bắt đầu có hiệu quả, cô ấy đã có thể sử dụng kĩ năng thiên phú.

Có kỹ năng thiên phú, Thải Y đối phó với quái vật cũng dễ dàng hơn nhiều, cô ấy chạy ra khỏi đám quái vật chẳng bao lâu thì nhìn thấy Vu Uẩn.

Vu Uẩn đang cầm búp bê của cậu ném vào chậu than.

Nếu không phải cô ấy vớt búp bê của Vu Uẩn ra thì bây giờ cậu đã bị cháy thành than rồi.

“Không ngờ là tự mình giết mình, đúng là độc ác!” Thải Y nói tới đây, không nhịn được mà chửi.

Sau khi cứu Vu Uẩn, cô ấy đợi cậu tỉnh táo lại rồi cùng thương lượng hành động tiếp theo.

Ngay lúc bọn họ vừa thương lượng xong, chuẩn bị hành động thì quái vật lại tìm thấy bọn họ.

Sau đó lại là hỗn chiến, sức chiến đấu của Vu Uẩn không mạnh nhưng đạo cụ phòng ngự và tấn công trên người rất nhiều. Hai người phối hợp cũng không đến mức để quái vật chiếm được lợi thế.

Nhưng thời gian dần trôi đi, kể cả Thải Y đã hồi phục thì cũng bắt đầu lực bất tòng tâm, số lượng quái vật quá nhiều.

g**t ch*t một con lập tức lại xuất hiện con thứ hai, chúng nó giống như là giết không hết nổi vậy.

Bị quái vật đuổi, bọn họ trốn vào một căn phòng, ai ngờ bên trong căn phòng đó vẫn còn quái vật khác, đó là con quái vật giống như chất lỏng, nó túm lấy bọn họ rồi kéo vào trong cái gương.

Trong lúc đánh nhau không cẩn thận cái gương bị vỡ.

Lần này hay rồi, giống như là đã thả con ác ma bị phong ấn trong tấm gương ra vậy, chất lỏng bắt đầu nhấn chìm bọn họ.

Giọng nói Thải Y hạ thấp mấy phần, mái tóc sặc sỡ kia cũng đã xõa xuống: “Ngay lúc chúng tôi sắp nghẹt thở, chị Hồng Lê đã xuất hiện…”

Bình Luận (0)
Comment