Edit: Fang
Beta: Wendy
Có lẽ là thuốc đã kéo lại một ít lý trí của Hoa Hồng Lê, nhưng cơ thể của cô ấy không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ hóa sói.
Thuốc không cứu được cô ấy.
Giọng nói Thải Y nặng nề: “Là chị Hồng Lê đã cứu chúng tôi.”
Hoa Hồng Lê đột nhiên xuất hiện, cứu bọn họ ra khỏi đống chất lỏng đó, nhưng ngay lúc bọn họ muốn rời khỏi căn phòng, đống chất lỏng đó lại tiếp tục làm loạn.
Nếu ba người họ đều bị nhốt trong đó thì tất cả sẽ chết.
Có lẽ Hoa Hồng Lê biết bản thân không thể biến thành người được nữa nên cô ấy lựa chọn đồng quy vu tận với quái vật để bọn họ chạy.
“Thật đáng tiếc.”
Mỗi giây mỗi phút trò chơi đều muốn giết người, người chơi mới là vậy, người chơi cũ cũng thế, cuối cùng cũng chỉ còn một con đường chết.
Ngân Tô không nói gì nữa, quay người đi lên tầng. Mấy con quái vật vừa mới chạy thoát vẫn phải bắt lại.
Ngân Tô bắt đầu càn quét, tìm kiếm từng tầng một, quái vật xi măng vẫn làm việc, gia cố tất cả các cửa sổ và cửa ra vào của biệt thự, quái vật không chạy ra ngoài được, trốn ở đâu cũng bị cô túm ra.
Quái vật biến thành người oe oe chạy trốn, Ngân Tô đuổi theo đằng sau lại càng giống quái vật hơn.
Ngân Tô đập vỡ tất cả các tấm gương ở trong phòng, không phát hiện chất lỏng mà bọn họ nói, không biết đã trốn đi hay là thật sự đồng quy vu tận với Hoa Hồng Lê rồi.
Nhưng ở trong căn phòng mà Thải Y nói bọn họ bị tấn công, không hề tìm thấy thi thể của Hoa Hồng Lê.
Nhưng bọn họ cũng không tìm thấy ở những nơi khác, thế nên rất có khả năng ngay cả thi thể cũng không còn…
Ngân Tô tìm hết các tầng, chắc chắn không còn quái vật ẩn nấp nữa, quay người đi xuống tầng hai.
Quái vật xi măng đứng bất động ở tầng hai, Ngân Tô mở miệng hỏi: “Mi có vừa ý không?”
Quái vật xi măng không vừa ý chút nào, nhiều người chết như vậy, sao lại không thể chết thêm một người là cô.
“Trông mi vẫn chưa vừa ý lắm nhỉ.” Ngân Tô đi tới trước mặt quái vật xi măng, sau đó giống như là đã nghĩ ra điều gì: “Cũng đúng, mi còn chưa chết mà.”
Quái vật xi măng đang định lên tiếng, cô gái nở nụ cười dịu dàng: “Mi từng nói, phải chết hết mà, sao ta có thể không đáp ứng mi đây.”
Quái vật xi măng nhìn chằm chằm cô mấy giây, một lát sau đột nhiên bật cười thật lớn: “Ha ha ha ha…”
Tiếng cười của quái vật xi măng có sự chói tai khó nói thành lời, chói tới mức màng nhĩ đau nhức, nó cứ cười mãi, dường như không dừng lại được.
Ngân Tô đợi nó cười, cho đến khi nó dừng lại.
Có lẽ do quái vật xi măng cười quá lâu, khuôn mặt đó cũng trở nên hơi méo mó: “Giết tôi có tác dụng gì? Chẳng mấy chốc tôi sẽ xuất hiện lần nữa, tiếp tục trải qua những chuyện này, mấy người cũng thế, ai cũng không thoát được, ha ha ha ha…”
Ngân Tô lấy bốn bức thư trong túi ra: “Thế nếu như hủy diệt nơi này thì sao?”
Quái vật xi măng nhìn thấy bốn bức thư đó, nụ cười đột nhiên cứng lại, nó vươn tay muốn lấy, nhưng vẫn chưa chạm vào đã bị một sức mạnh vô hình đánh bật ra.
Quái vật được triệu hồi không thể chạm vào những bức thư này.
“Nếu mi đã không muốn tuần hoàn trải qua những chuyện này thì chắc chắn là muốn giải thoát nhỉ? Chỉ cần hủy bỏ thuật chú do Matsushima Haruna để lại là có thể giúp mi giải thoát hoàn toàn. Bất kể là mi hay Ozawa Hayo hay những người khác, bọn mi đều sẽ tự do.”
Ngân Tô dừng một lát, nhìn quái vật xi măng bằng vẻ mặt tươi cười: “Bọn mi muốn tự do không?”
“Tôi muốn tự do chứ không muốn chết!” Quái vật xi măng cắn chặt răng, hung dữ trừng con người độc ác trước mặt: “Cô muốn tôi biến mất vĩnh viễn!”
Quái vật xi măng nói xong lại đột nhiên nở nụ cười: “Cô chỉ có bốn bức thư, cô không thể hủy diệt nơi này.”
Quái vật xi măng lại bắt đầu đắc ý: “Cô sẽ không cho rằng cô có thể tìm thấy thứ cô muốn trong cơ thể tôi đấy chứ? Thế thì cô nhầm rồi, Matsushima Haruna không để bức thư cuối cùng ở trong cơ thể này.”
Matsushima Haruna hiến tế sinh mệnh của mình để khởi động thuật chú.
Cô ta giống như là một chiếc chìa khóa.
Những bức thư này kết hợp lại chính là một cái khóa, bây giờ thứ còn thiếu là cái khóa.
“Cái thai!” Thải Y đột nhiên nói: “Cái thai Satomi bị sảy, chị Hồng Lê nói chị ấy nhìn thấy Matsushima Haruna từng làm gì đó với cái thai, chắc hẳn nó vẫn ở trong phòng Satomi từng ở.”
Thai nhi cũng tính là thi thể nhỉ?
Sát khí xung quanh quái vật xi măng bùng lên, cơ thể nhanh chóng bị xi măng bao trùm, cánh tay giống sợi mì vung về phía Thải Y.
Vu Uẩn kéo Thải Y một cái, cánh tay dài ngoằng sượt qua trước mặt bọn họ.
Thải Y còn không quên lên tiếng: “Nói trúng rồi nói trúng rồi, nó thẹn quá hóa giận.”
Vu Uẩn không nhịn được nói: “… Bớt nói mấy câu đi.”
Quả nhiên, sau khi Thải Y nói câu đó, quái vật xi măng càng tức giận hơn, cánh tay kéo dài vô tận, bàn tay dính lấy trần nhà giống như cái giác m*t vậy, cơ thể đu về phía Thải Y.
Vu Uẩn và Thải Y tách ra, Thải Y đã thu hút sự chú ý của quái vật xi măng, Vu Uẩn lăn sang một bên, lấy một cái rìu ra, lật người dậy, bổ ngang vào thắt lưng quái vật xi măng.
Quái vật xi măng bị cái rìu bổ đôi, nhưng không ảnh hưởng tới nó một chút nào, trái lại nửa thân trên và nửa th*n d*** còn chia nhau ra hành động.
Vu Uẩn: “…”
Quái vật xi măng đu tới trước mặt Thải Y, cánh tay dài quấn hai vòng quanh cổ Thải Y rồi thít chặt: “Mấy người đi chết đi!”
“Cô Tô cứu mạng cứu mạng!!” Thải Y hét gọi Ngân Tô: “Trả tiền trả tiền!! Tôi trả tiền!”
Ngân Tô nhìn cô ấy một cái, xách ống thép qua đó.
Quái vật xi măng thấy Ngân Tô đi tới, không còn sự sợ hãi trước kia mà còn cười quái dị và nhìn chằm chằm cô. Nửa th*n d*** của nó trực tiếp hóa thành một vũng xi măng, chảy về phía Ngân Tô, chắn ngang trước mặt cô.
Ngân Tô cứ như là không nhìn thấy vũng xi măng vậy, giẫm thẳng lên đó.
Quái vật xi măng vui mừng trong lòng, nhưng vẻ vui mừng còn chưa biểu hiện lên mặt thì nó đã phát hiện sự bất thường.
Dưới chân Ngân Tô có những sợi màu đen lan ra, chúng nó nhanh chóng dài ra, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã trải rộng khắp vũng xi măng.
“…”
Đáng ghét! Quên mất đống tóc chết tiệt này!!
Quái vật xi măng gào thét một tiếng, ném Thải Y lên tường, leo từ trên trần nhà xuống tấn công Ngân Tô.
Thực lực của quái vật xi măng đã mạnh hơn một chút, lúc này hơi huênh hoang, chắc là cảm thấy bản thân có thể đánh thắng Ngân Tô, một lòng muốn đẩy Ngân Tô vào chỗ chết.
“Đi chết đi chết đi chết, đi chết đi!”
Không còn nửa th*n d*** cũng chẳng ảnh hưởng tới hành động của quái vật xi măng, nó chửi rủa, tấn công Ngân Tô như là không cần mạng sống nữa vậy.
…
…
Thải Y bò tới chỗ an toàn, sờ cái cổ suýt nữa bị đứt mà lấy hơi.
Vu Uẩn trông chừng ở một bên khác, hành lang bên kia đã bị tóc màu đen bao vây, không nhìn thấy tình hình bên trong, thậm chí ngay cả một chút âm thanh cũng không nghe thấy.
Khóe mắt Vu Uẩn liếc sang chỗ cầu thang, không biết từ bao giờ có một bé gái váy đỏ xuất hiện ở đó, đang nhìn bọn họ không chớp mắt.
Thoạt nhìn cũng hơi đáng sợ.
Nhưng Vu Uẩn phản ứng lại rất nhanh, hồi trước cô bé này từng xuất hiện ở đại sảnh, có quan hệ với cô Tô…
Bé gái chốc chốc lại xoa búp bê mà cô bé ôm, con ngươi xoay tròn.
Vu Uẩn rời tầm mắt, cứ có cảm giác nếu còn nhìn tiếp thì cô bé sẽ tới bắt chuyện…
Nhưng cậu vừa rời ánh mắt thì phát hiện Thải Y ở đối diện quá yên tĩnh, hơn nữa cô ấy quay lưng lại từ bao giờ?
Dựa theo tình trạng bình thường, đứa trẻ này xuất hiện thì cô ấy hẳn phải kêu lên rồi.