Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 634

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

“Thịnh tiểu thư.”

Vu Uẩn gọi một tiếng, Thịnh Thải Y không trả lời. 

Cậu lập tức đi qua đó, đi qua bả vai Thịnh Thải Y thì nhìn thấy con búp bê của Thải Y đang bị cô ấy bóp cổ.

“!!!”

Vu Uẩn lập tức xông qua đó, Thải Y đã bị bóp cổ đến mức trợn trắng mắt. Vu Uẩn tách bàn tay Thải Y ra rồi tát một cái lên mặt Thải Y. 

Thải Y bừng tỉnh, cảm giác nghẹt thở biến mất, không khí tươi mới tràn vào.

“Suýt nữa thì bị bản thân b*p ch*t.” Thải Y sắp không nói nổi nữa rồi, bộ não thiếu oxy không động được: “Cảm ơn nhé em trai.”

Một khi người chơi suy yếu, búp bê sẽ nhân cơ hội tác oai tác quái, không đề phòng được.

“Ô! Đứa trẻ từ đâu ra đây!” Thải Y trở lại bình thường, nhìn thấy đứa trẻ váy đỏ đang đứng ở nơi không xa, buột miệng nói: “Trông hơi quen mắt…”

“Hình như là của cô Tô.” Vu Uẩn nói: “Lúc trước cô bé từng xuất hiện ở đại sảnh, chắc hẳn sẽ không tấn công chúng ta.”

“Chị thấy ánh mắt của cô bé không giống lắm…”

Đó chính là ánh mắt nhìn con mồi, gian ác, tham lam, không có ý tốt.

“Thế thì đừng nhìn cô bé.”

“…”

Nếu cô bé muốn tấn công bọn họ thì đã ra tay từ sớm rồi, nhưng cô bé chỉ đứng ở đó nên Vu Uẩn cảm thấy chắc hẳn cô bé sẽ không tấn công bọn họ.

Thải Y lại nhìn thêm hai cái, cuối cùng cũng rời ánh mắt, khô khan thốt ra mấy chữ: “Thú cưng nhỏ của cô Tô cũng nhiều thật.”

Xung quanh không còn nguy hiểm nào khác, lúc này bọn họ chỉ cần chú ý tới búp bê, đừng bị búp bê khống chế rồi tự giết mình và chú ý tới động tĩnh ở chỗ hành lang là được.

Vu Uẩn cũng ngồi xuống.

Thải Y sờ cái cổ đau nhức, vẫn không chịu yên tĩnh lại, lẩm bẩm nói: “Phó bản này cho người ta vượt qua chắc? Manh mối chẳng được mấy cái, khắp nơi lại toàn là nguy hiểm, điều đáng hận hơn là gặp phải một thằng ngu đi giấu quy tắc!”

Nhắc tới Đàm Tam Sơn là Thải Y lại ngứa răng.

Đến nay cô ấy vẫn chưa hiểu thằng chó đấy nghĩ cái gì.

Không biết là phó bản tử vong thì thôi đi, nhưng phó bản này đã từng được thông báo, lại còn là phó bản từ nước ngoài rơi xuống, gan anh ta to đến mức nào mà lại dám giấu quy tắc!

Vu Uẩn: “Nếu không thì sao lại gọi là phó bản tử vong.”

“Cũng phải, đúng là xui xẻo. Ngẫm lại chị còn trẻ đã bắt đầu làm việc thiện tích đức, sao lại phải chịu sự giày vò như này nhỉ…”

Vu Uẩn lại không nghĩ như vậy: “Em cảm thấy rất may mắn.”

Thải Y sững sờ, sau đó mới nghĩ tới: “Chị chưa từng nghe về người chơi lợi hại như vậy… Cô ấy cũng không giống bất cứ đại lão nào trong ấn tượng của chị… Cô ấy không phải là 0101 đấy chứ?”

Đại lão có thể vượt qua phó bản tử vong cũng chỉ có một người mà.

Chẳng có gì khó đoán.

Chẳng phải lúc trước có tin trên diễn đàn nói 0101 là người chơi nữ sao? Hơn nữa… cũng họ Tô.

Lúc trước 0101 đã vượt qua phó bản Trấn Ma Quỷ từ nước ngoài rơi xuống, thế thì cô tiến vào phó bản này cũng chẳng có gì kì quái.

Vu Uẩn cúi đầu không lên tiếng. 

Thải Y thấy Vu Uẩn không lên tiếng, trầm ngâm nhìn về phía hành lang đang bị tóc bao vây.

0101 à…

Thải Y nở nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh: “Nếu là như vậy thì quả thực rất may mắn ha, chắc chắn là chị làm việc thiện tích đức có hiệu quả rồi.”

Vu Uẩn: “…”

Một giây sau, Thải Y đổi chủ đề: “Cô Tô định giết quái vật đó à? Giết nó thì có thể khiến búp bê nhả cúc áo ra không?”

Bây giờ bọn họ biết là mình cần thứ gì, nhưng không lấy ra được.

Tức chết người ta.

Người chơi thử nghiệm nội bộ vượt qua phó bản này lúc trước là vượt qua thế nào vậy?

Vu Uẩn trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “Bên trong những con búp bê này là vong hồn bị Matsushima Haruna triệu hồi tới, quái vật xi măng kia là thủ lĩnh, lời nói của nó chắc hẳn búp bê sẽ nghe. Chắc chắn cô Tô sẽ không giết nó ngay, đoán chừng cô Tô sẽ bắt nó lại, ép nó khiến búp bê nhả cúc áo ra.”

Thải Y: “Những bức thư đó à?”

“Nó không muốn biến mất hoàn toàn.” Vu Uẩn gật đầu: “Nếu như vậy thì sẽ có lợi thế khi thương lượng.”

“Nhưng thi thể của cái thai vẫn chưa tìm thấy, còn thiếu một…” Thải Y nhìn lên tầng một cái, không muốn ngồi yên đợi chết: “Chắc hẳn trên tầng an toàn rồi nhỉ? Hay là chúng ta vào phòng của Satomi tìm xem?”

Thải Y vừa dứt lời thì chỗ hành lang có động tĩnh.

Tóc tản ra, quái vật xi măng bò từ trong ra ngoài, dáng vẻ sợ hãi đó, làm gì còn sự oai phong vừa nãy.

“Xoẹt——”

Kim loại rạch đổ bức tường, phát ra tiếng chói tai.

Ngân Tô đi theo đằng sau, trong mắt người chơi cô vẫn là dáng vẻ của quái vật. 

Thứ bọn họ nhìn thấy lúc này chính là quái vật và một con quái vật khổng lồ khác.

“Haiz… Vẫn hơi cay mắt.” Thải Y che mắt, thực sự không thể tiếp nhận hình tượng của cô Tô.

Quái vật xi măng bò ra thì phát hiện Vu Uẩn và Thải Y ngồi bên đó, nơi không xa còn có một con nhóc váy đỏ, lập tức sụp đổ.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì! Muốn giết muốn róc xương thì cô làm cho dứt khoát, giày vò tôi có ý nghĩa gì!!”

“Thú vị đó.” Ngân Tô có lí chẳng sợ: “Nếu ta rơi vào tay mi thì mi không muốn giày vò ta sao?”

“…”

Câu nói này đã khiến quái vật xi măng trầm mặc.

“Tuy mi đã không còn là con người nhưng cũng không thể tiêu chuẩn kép đúng không, mi cũng cảm thấy thú vị thì chắc chắn ta cũng cảm thấy thú vị.” Giọng nói Ngân Tô dịu dàng.

Quái vật xi măng vò mẻ chẳng sợ nứt, rướn thẳng cổ ra: “Cô giết tôi đi.”

“Ta còn muốn trả tự do cho mi, sao lại giết mi được.”

“…”

Cô muốn tôi chết không còn mảnh vụn nào đúng không?

“Cúc áo, tôi đưa cúc áo cho cô là được chứ gì!!” Quái vật xi măng hét lên: “Lấy được cúc áo là cô có thể đi ra khỏi cổng rồi!!”

Ngân Tô không để ý tới nó mà nhìn Đại Lăng ở nơi xa.

Đại Lăng biến mất ở chỗ cầu thang, lúc cô bé xuất hiện lần nữa thì trong tay đã có thêm một cái ấm đun nước.

Ngân Tô nhận lấy ấm đun nước, lấy thi thể trẻ sơ sinh được cô đựng trong túi ra.

Vu Uẩn: “…”

Thải Y: “…”

Ngân Tô giải phẫu thi thể, lấy bức thư được gấp lại nhiều lần ra, ngoài màu sắc ra thì giống hệt những bức thư khác.

Đây chính là bức thư còn thiếu.

Ngân Tô sắp xếp năm bức thư dựa theo hoa văn, bức thư bắt đầu có thay đổi, màu sắc ban đầu phai đi, màu hoa văn nhàn nhạt trở nên đậm nét, dần nó dần lộ ra màu máu.

【Thuật chú vong hồn · Đạo cụ phó bản】

Xi măng bao phủ trên người quái vật xi măng bắt đầu trôi đi, nó hóa thành dáng vẻ của Ozawa Hayo, lộ ra sự điềm đạm đáng thương, quay người lại túm lấy áo Ngân Tô: “Cô tha cho tôi, tôi biết sai rồi, xin cô tha cho tôi đi.”

Ozawa Hayo trông rất xinh đẹp, lúc này nước mắt lưng tròng khuất phục cầu xin bên chân cô, muốn đáng thương bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Ngân Tô rũ mắt nhìn cô ta, ngón tay chạm lên má cô ta, lau nước mắt đang rơi xuống: “Khóc cũng khá xinh đấy.”

Quái vật xi măng: “…”

Quái vật xi măng lập tức biến sắc, buông Ngân Tô ra, ngồi bệt xuống đất, đôi mắt rưng rưng oán hận nhìn chằm chằm cô.

Ngân Tô cạn lời: “Dù gì mi cũng nên giả vờ thêm một lát, nói không chừng ta sẽ mềm lòng thì sao.”

Quái vật xi măng: “Ha.”

Ngân Tô lau ngón tay dính nước mắt lên bả vai quái vật xi măng, lấy sách của phù thủy ra, giở tới trang tương ứng, giọng nói lạnh nhạt vang lên ngay sau đó: 

“Ta nói rồi, ta sẽ trả tự do cho mi.”

Bình Luận (0)
Comment