Edit: Fang
Beta: Yan, Wendy
Tuy Ngân Tô cảm thấy chưa chắc mình đã mở ra được phó bản Ô Bất Kinh sẽ vào, nhưng cô vẫn đến trạm xe buýt theo đồng hồ đếm ngược.
Dù sao đồng vàng cũng đã từng mở ra phó bản này, không qua ải thì chẳng mở được cái mới, sớm muộn gì cũng phải vào.
Bước vào trạm xe buýt, Ngân Tô gọi cho cái số người gọi không xác định kia, điện thoại có đổ chuông, tiếc rằng không ai bắt máy.
Ngân Tô không biết là quái vật xi măng cố ý không bắt máy hoặc nó không thể bắt máy hay là do bên kia không nhận được…
Xe buýt chậm rãi chạy ra khỏi sương mù, Ngân Tô cất điện thoại, chuẩn bị lên xe.
***
***
“Đây là tờ khai nhậm chức của cô, vui lòng điền đúng sự thật.”
Trong phòng làm việc, NPC lấy một tờ khai ra đưa cho Ngân Tô, cô ta nhấn mạnh bốn chữ ‘điền đúng sự thật’, khóe miệng còn nở một nụ cười quái dị.
Ngân Tô nhìn qua tờ khai.
Họ tên, sở thích, sở trường, những cái này đều rất cơ bản, nhưng bên dưới không phải là những mục bình thường như học vấn, công việc từng làm, mà là chi chít những câu hỏi trắc nghiệm.
Chẳng hạn như ——
【Có phải bạn từng nghe thấy những âm thanh không hề tồn tại? Thỉnh thoảng or thường xuyên or chưa bao giờ】
【Bạn đã từng xuất hiện ảo giác chưa? Rồi or chưa】
【Chất lượng giấc ngủ của bạn thế nào? Tốt or không tốt or rất tệ】
【…】
【Bạn có xu hướng bạo lực không? Có or không】
“Tôi ứng tuyển làm bác sĩ đúng không?” Ngân Tô không chắc chắn mà hỏi NPC.
NPC gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngân Tô: “…”
Sao nhìn tờ khai này không thấy giống ứng tuyển làm bác sĩ mà giống ứng tuyển làm bệnh nhân hơn vậy.
Ngân Tô lại hỏi một câu: “Thế bệnh viện chúng ta là bệnh viện tâm thần phải không?”
NPC trừng Ngân Tô một cái, chắc là đang nghĩ cô ngay cả bệnh viện mình ứng tuyển như thế nào cũng không biết, cô ta sa sầm mặt: “Bệnh viện Anh Lan là bệnh viện đa khoa.”
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô nhìn tờ khai trong tay, cô vẫn giữ vẻ nghi ngờ.
“Mau điền đi.” NPC hơi mất kiên nhẫn: “Điền xong tôi sẽ đưa cô đi làm quen với công việc, đừng làm trễ nải thời gian của tôi.”
“Tôi sắp trở thành đồng nghiệp của cô rồi, cô không thể kiên nhẫn với tôi một chút sao? Về sau mọi người còn phải làm việc cùng nhau mà.”
“Đây cũng chẳng phải công việc của tôi…” NPC lẩm bẩm.
Ngân Tô nhướng mày: “Thế thì là của ai?”
NPC chợt hung dữ: “Điền nhanh lên! Hỏi nhiều thế làm gì, làm việc ở bệnh viện cho đàng hoàng, đừng có nghe ngóng linh tinh, biết nhiều quá không tốt cho cô đâu.”
Nói tới vế sau, NPC lại không nhịn được nở một nụ cười quái dị.
Ngân Tô đột nhiên đẩy tờ khai ra: “Tôi không muốn ứng tuyển nữa.”
Nụ cười NPC cứng lại: “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói, tôi không muốn ứng tuyển nữa.” Ngân Tô học theo nụ cười của NPC vừa nãy, nói rõ từng chữ: “Cô bị lãng tai à? Tôi ngồi đối diện cô mà cô không nghe thấy tôi nói gì, chậc!”
Cơ mặt NPC giật giật: “Tại sao cô không muốn ứng tuyển nữa?”
“Không muốn là không muốn thôi, cần gì lý do.” Ngân Tô khoanh tay trước ngực, nhìn NPC: “Ê ê ê, thái độ cô kiểu gì đấy, muốn ép tôi nhậm chức hay gì?”
NPC cười dữ tợn: “Nếu cô đã không muốn nhậm chức thì tôi cũng không cưỡng ép cô nữa… Cô đi chết là được.”
“Đùa chút thôi.” Ngân Tô lấy tờ khai lại, cầm cái bút trên bàn lên: “Cô nhìn cô xem, sao lại nghiêm túc thế.”
NPC không cam tâm, trừng Ngân Tô một lúc, thấy cô bắt đầu điền thật thì mới thu lại sự hung dữ trên mặt một cách không tình nguyện.
Ngân Tô điền tờ khai, điền nhiều cũng có kinh nghiệm, cô điền bừa một hồi rồi đưa tờ khai cho NPC.
“Tô Thường Thiện?” Có lẽ NPC cảm thấy cái tên này hơi kỳ lạ, cô ta đọc lên, nhìn nhìn Ngân Tô.
Ngân Tô mỉm cười lịch sự: “Là tôi.”
“…”
NPC đọc qua nội dung bên dưới, cuối cùng để tờ khai vào trong ngăn kéo, sau đó đứng dậy lấy một bộ blouse trắng và một cái bảng tên từ trong cái tủ bên cạnh ra đưa cho Ngân Tô.
Cô vừa mới điền tên xong, nhưng trên bảng tên đã có chữ ‘Tô Thường Thiện’, chức vụ là bác sĩ thực tập.
“Đi theo tôi.”
NPC đưa đồ cho cô rồi đi ra ngoài cửa.
***
***
Nói bệnh viện Anh Lan là bệnh viện đa khoa nhưng bệnh viện này trông không lớn lắm, những tòa nhà lẻ loi tạo cảm giác lâu đời, số tầng cũng thấp.
“Bệnh viện chúng ta cũng không lớn lắm nhỉ.” Ngân Tô rảo bước, tán gẫu với NPC.
“Đây là khu bệnh viện cũ.” NPC trả lời câu hỏi này: “Hiện giờ khu bệnh viện cũ chỉ có khoa phụ sản và khoa sơ sinh, những khoa khác đều đã chuyển sang khu bệnh viện mới rồi.”
“Thế nên bệnh viện chúng ta chính là trạm bảo vệ mẹ và bé ha?” Ngân Tô vỗ đùi: “Thôi xong, bị lừa rồi! Lúc ứng tuyển nói là bệnh viện đa khoa cơ mà!!”
NPC quay đầu, u ám hỏi: “Cô muốn từ chức à?”
“Xía, công việc bên ngoài không dễ tìm, từ chức cái gì.” Ngân Tô chợt thay đổi ngữ điệu: “Lương của chúng ta có cao không?”
“…” Có lẽ NPC chưa từng nghĩ đến vấn đề lương thưởng, bị hỏi như vậy cô ta đứng hình mấy giây rồi mới đáp: “Đợi đến khi nhận lương thì cô sẽ biết.”
NPC không nói chuyện nữa.
Ngân Tô vừa quan sát xung quanh vừa suy nghĩ.
Phụ sản và trẻ sơ sinh…
NPC dẫn Ngân Tô vào một tòa nhà, Ngân Tô nhìn thấy bảng hiệu treo bên ngoài là —— Khoa sơ sinh.
“Vào đây.” NPC dẫn Ngân Tô vào một phòng làm việc, bên trong có một bác sĩ nam mặc blouse trắng, thân thể cường tráng: “Khoảng thời gian này cô đi theo bác sĩ Lý, có gì cô cứ nghe theo bác sĩ Lý sắp xếp.”
“Được.” Ngân Tô tự giới thiệu với bác sĩ Lý: “Chào bác sĩ Lý, tôi là Tô Thường Thiện, bác sĩ thực tập mới đến.”
Bác sĩ Lý quan sát Ngân Tô, hơi chê bai mà nói với NPC: “Da mịn thịt mềm như này…”
NPC không thèm nghe bác sĩ Lý phàn nàn, cô ta đẩy Ngân Tô vào trong: “Giao cho anh đấy.”
NPC chuồn lẹ, cứ như là sợ bác sĩ Lý gây chuyện trả người vậy.
Ngân Tô và bác sĩ Lý mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng là Ngân Tô phá tan sự yên lặng: “Bác sĩ Lý, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”
Bác sĩ Lý hừ một tiếng, quay người rút một quyển sổ trên bàn ném cho Ngân Tô: “Cầm lấy, đi theo tôi.”
Ngân Tô nhìn chằm chằm vào gáy bác sĩ Lý, hít sâu một hơi, mang theo suy nghĩ ngày đầu tiên đi làm mà gây chuyện thì không may mắn, cô đi theo bác sĩ Lý ra ngoài.
Hình như nhân viên y tế của khoa sơ sinh không nhiều, cả đường đi Ngân Tô chỉ nhìn thấy một y tá ôm cánh tay vội vàng chạy qua, mặt đất toàn là máu từ cánh tay y tá chảy xuống.
Còn bác sĩ Lý cứ như là không nhìn thấy mà đi thẳng về phía trước.
Ngân Tô cũng phớt lờ chỗ máu đầy hành lang, nhân cơ hội lật xem quyển sổ trong tay.
Mỗi trang là một phòng, bên dưới lần lượt là mấy số hiệu, phía sau là ngày tháng, ghi chép cũng chỉ có dấu ✓ và dấu ✗, không nhìn ra điều gì đặc biệt.
Bác sĩ Lý dẫn Ngân Tô lên tầng, dừng trước phòng bệnh thứ nhất ở tầng hai.
Bác sĩ Lý không đi vào, chỉ nhìn vào trong qua cửa kính.
Trong phòng có bốn cái nôi, trên mỗi cái nôi đều có một đứa trẻ sơ sinh, trắng trắng mềm mềm, vô cùng đáng yêu.
Có đứa đang ngủ, có đứa đang mở mắt nhìn trần nhà.
“Trạng thái của trẻ sơ sinh ở 201 không tệ.” Bác sĩ Lý lên tiếng: “Đánh tick.”
Trang đầu tiên là 201, Ngân Tô lấy bút ra xoẹt xoẹt đánh dấu ✓.
Bác sĩ Lý nhìn cô một cái, tiếp tục đi sang phòng tiếp theo, không quên phát nhiệm vụ cho Ngân Tô: “Về sau cô phải nhớ kiểm tra phòng ba lần mỗi ngày.”