Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 644

Edit: Fang

Beta: Yan, Wendy 

“Bác sĩ Lý, mấy giờ phải kiểm tra phòng?”

Bác sĩ Lý đã đi sang 202, nghe thấy cô hỏi lại thì hừ một tiếng: “Cô chưa được huấn luyện à?”

“Chưa.” Bác sĩ Tô kinh ngạc: “Còn có huấn luyện á? Không ai nói cho tôi.”

Bác sĩ Lý đã sa sầm mặt, nhỏ tiếng mắng chửi, Ngân Tô chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy chữ, cái gì mà ‘khu bệnh viện cũ không được coi trọng’, ‘bị vứt bỏ’, ‘chỉ biết bắt nạt chúng tôi’,…

Nhưng anh ta cằn nhằn cả nửa ngày cũng chẳng thấy nói mấy giờ kiểm tra phòng.

Một giây sau, bác sĩ Lý chỉ vào phòng 202: “202, trạng thái của hai đứa trẻ sơ sinh kia không tốt, trạng thái không tốt đánh x.”

Ngân Tô nhìn vào trong phòng, có hai đứa trẻ đang khóc, hơn nữa còn là kiểu khóc không ra hơi, trông như sắp ngất xỉu.

Nhưng ở bên ngoài không hề nghe thấy tiếng khóc.

Cách âm tốt thật.

Bất kể Ngân Tô hỏi gì, bác sĩ Lý đều không trả lời, còn không thì qua loa rằng trong đợt huấn luyện có.

Đi theo bác sĩ Lý kiểm tra phòng, Ngân Tô cũng biết đại khái những đứa trẻ như thế nào sẽ bị đánh dấu ✗, đang khóc, đang làm ầm, đang bò dậy lộn đầu ở mép nôi,.. Đúng vậy, những đứa trẻ trông như mới sinh ra này biết bò!

Đánh dấu ✓ là những đứa đang ngủ hoặc đang tỉnh nhưng yên lặng. 

Hình như trẻ sơ sinh đều ở tầng hai, bác sĩ Lý không dẫn cô lên tầng nữa.

Phòng cuối cùng là ICU, bên trong có tám cái nôi.

Nhưng mà ——

Những đứa trẻ nằm trên nôi không hề trắng trẻo dễ thương, ngược lại tướng mạo chúng nó trông rất đáng sợ, hoàn toàn không giống con người mà giống như quái vật… bị lột da vậy.

Đứa nào cũng đang há mồm khóc oe oe.

Hơn nữa cô có thể nghe thấy tiếng khóc, không cách âm giống những phòng bệnh trước… Tiếng khóc của mấy đứa trẻ sơ sinh chồng lên nhau, chói tai vô cùng. 

“Bác sĩ Lý, những đứa trẻ sơ sinh này…”

“Làm sao?” Bác sĩ Lý nhìn cô, đáy mắt ẩn hiện vẻ mong chờ kỳ lạ, dường như đang đợi cô nói ra điều gì đó.

Ngân Tô mím môi cười: “Đáng yêu quá đi.”

Bác sĩ Lý tiếp tục hỏi: “Cô thấy chúng nó đáng yêu thật ư?”

Ngân Tô không tránh né ánh mắt của bác sĩ Lý, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, chẳng lẽ anh không thấy chúng nó đáng yêu sao?”

Bác sĩ Lý như là bị thứ gì đâm một cái, khí chất quái dị của ‘ma cũ’ tỏa ra quanh người anh ta đột nhiên thu lại. Đáy mắt lộ vẻ thất vọng rõ ràng, không tình nguyện thốt ra một câu: “Xem ra công việc này rất hợp với cô.”

Ngân Tô nắm chặt tay lại: “Tôi sẽ làm việc thật tốt.”

“Nếu đã như vậy, về sau những đứa trẻ sơ sinh này cũng giao cho cô phụ trách nhé.” Bác sĩ Lý nói xong liền rời đi: “Cô tự làm quen với môi trường làm việc đi, có việc tôi sẽ gọi cô.”

“Nhưng mà bác sĩ Lý…”

Bác sĩ Lý nhanh chóng biến mất ở khúc rẽ hành lang, không cho Ngân Tô hỏi thêm, tốc độ đó như là được lắp phong hỏa luân dưới chân vậy, chạy chỉ còn lại cái bóng.

“…”

Chạy nhanh ghê.

Ngân Tô cầm quyển sổ mà cạn lời, công việc của anh còn chưa hoàn thành đâu! Vô trách nhiệm với đồng nghiệp mới như vậy sao?!

Tám đứa trẻ sơ sinh này phải đánh ✓ hay đánh ✗?

Ngân Tô nhìn vào trang ICU trong sổ, có một vài ghi chép có thể tham khảo, nhưng không hề có quy luật để tuân theo, phía trước cũng như vậy. 

Ngân Tô lại nhìn vào trong phòng ICU.

Tuy những đứa trẻ này xấu nhưng cũng có đứa khóc đứa không.

Đứa khóc thì đánh ✗.

Không khóc thì đánh ✓.

Hình như phán đoán rất đơn giản…

Nhưng thực sự đơn giản đến vậy sao?

Tại sao bác sĩ Lý cố tình không nhắc đến căn phòng cuối cùng này? Có phải là muốn đào hố cho người đồng nghiệp mới là cô hay không?

Vừa vào làm đã bị đồng nghiệp chơi một vố, bác sĩ Tô cảm thấy không thể tắc trách như vậy được, thế là cô không vội ghi chép vào sổ, chỉ ghi nhớ trạng thái của từng đứa trẻ lúc này.

Thời gian kiểm tra phòng không rõ, thời gian ghi chép trạng thái của trẻ sơ sinh có quy định hay không, quá thời gian có được điền bù vào không, hay là chỉ cần điền đúng trạng thái…

Dù sao thì trong hiện thực cũng có nhiều người ghi chép không nghiêm túc, toàn bổ sung sau.

Ngân Tô quyết định đi tìm NPC lúc nãy trước, hỏi về chuyện huấn luyện người mới, sao chuyện quan trọng như vậy mà lại lược qua, quá là thiếu lịch sự!!

Còn những người chơi khác…

Vừa nãy cô đi tới đây, không nhìn thấy ai giống người chơi cả, bọn họ mang thân phận là gì? Sản phụ hay là bác sĩ giống cô?

***

***

Khu nội trú.

Trong phòng bệnh bốn người.

Bốn người chơi đã tìm hiểu qua, bọn họ vừa mở mắt thì phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.

Trong phòng, ngoài bốn cái giường ra thì chỉ còn bọn họ, không phát hiện thứ gì hữu ích.

“Bệnh viện Anh Lan… Tôi biết cái tên này. Độ khó ban đầu chỉ là cấp B, không phải là phó bản khó lắm…” Người đang nói là một người đàn ông trung niên, anh ta vuốt tóc ngược, tinh thần phấn khởi, nhưng mà lại mặc váy bệnh nhân vạch sọc, cổ tay còn đeo vòng tay bệnh nhân.

“Đó là hồi trước, bây giờ là phó bản tử vong đấy.” Cô gái cao đen ở giường số hai nhẹ nhàng lên tiếng, sắc mặt cô ấy rất nhợt nhạt, là kiểu nhợt nhạt của bệnh tật. 

Người phụ nữ ngồi ở giường số ba giống một bà chủ cho thuê nhà kinh điển, mái tóc xoăn màu nâu đỏ, một chân vắt trên mép giường, cánh tay đặt trên đầu gối: “Cơ hội để chúng ta vượt qua phó bản tử vong là bằng không.”

Bà chủ cho thuê nhà có sự tùy ý khi coi nhẹ sống chết, bình thản như gió thổi mây bay.

Cô gái cao đen: “Tôi không muốn chết đâu…”

Rõ ràng người đàn ông trung niên cũng không muốn chết, anh ta bắt đầu phân tích thân phận người chơi: “Thân phận của chúng ta bây giờ đều là sản phụ, nhưng bụng không thấy có gì khác thường, khả năng cao con của chúng ta đã ra đời hoặc là vẫn chưa xuất hiện.

Chắc hẳn không chỉ có bốn người chơi chúng ta, đoán chừng những phòng bệnh khác đều có người chơi, tôi định ra ngoài xem thử, nhân tiện tìm xem có quy tắc hay không, mọi người có muốn đi cùng không?”

Bụng của bốn người đều phẳng.

Trên bụng không có dấu vết phẫu thuật, cơ thể càng không có gì không thoải mái.

Thân phận sản phụ được nhìn ra từ vòng đeo tay bệnh nhân, bên trên viết rõ ‘sản khoa’.

Khoa phụ sản thì có khả năng là bệnh khác, nhưng sản khoa… thì chỉ có thể là sản phụ.

Thế nên tạm thời bọn họ cũng chưa thể phân biệt được rốt cuộc là đã sinh hay là chưa mang thai.

“Tôi đi cùng anh vậy.” Tuy cô gái cao đen trông mặt rất nhợt nhạt nhưng hành động không có gì trở ngại.

Người đàn ông trung niên nhìn sang bà chủ cho thuê nhà, bà chủ cho thuê nhà buồn bực vò mái tóc xoăn một cái rồi cũng xuống giường đi dép.

“Người anh em, cậu thì sao?” Người đàn ông trung niên nhìn giường số một trừ lúc đầu giới thiệu bản thân ra thì sau đấy không có động tĩnh.

“Hả…” Ô Bất Kinh hồi thần, do dự một lát rồi trả lời: “Đi… Đi vậy.”

Mọi người đều đi thì trong phòng chỉ còn lại một mình cậu ta.

Chi bằng đi theo bọn họ.

Vừa nãy Ô Bất Kinh đã âm thầm quan sát, ba người chơi này trông không giống người vừa đầu trận đã giết người bừa bãi, thế nên tạm thời có thể đi theo.

Bình Luận (0)
Comment