Edit: Fang
Beta: Wendy
Khu nội trú.
“Dì Lương, sao thế ạ?”
Ô Bất Kinh thấy dì Lương tự nhiên khom người ôm lấy ngực, trông có vẻ rất khó chịu, cậu ta vội vàng chạy qua đỡ dì ấy.
Dì Lương hồi phục lại, xua tay: “Không biết làm sao, tự nhiên có cảm giác… nhớ con.”
Ô Bất Kinh và Tuân Hướng Tuyết nhìn nhau một cái, họ đều nghĩ đến một quy tắc ——
Con của bạn sẽ không xuất hiện ở khu nội trú vào ban đêm, nếu bạn nhìn thấy con của bạn, chắc chắn là vì quá nhớ con, xin đừng nhớ nữa.
Nhớ con…
Là mẹ thì chắc chắn sẽ nhớ con.
Nhưng cảm giác này xuất hiện lúc nào, lúc xuất hiện thì người chơi sẽ làm gì?
Đây có được tính là một loại ô nhiễm không?
Ô Bất Kinh không dám dùng thuật trị liệu cho dì Lương, cậu ta cũng không quá thân với bọn họ… Lúc này mọi người vẫn bình an vô sự, nhưng ai biết được về sau như nào?
Nhờ sự sắp xếp của ông chủ Khang, Ô Bất Kinh đã vượt qua mấy phó bản liền, chưa kể Ngụy đại ca lúc nào cũng nhắc nhở, bảo Ô Bất Kinh phải học cách cẩn thận.
“Không sao.” Dì Lương đã không còn cảm giác đó nữa, ở thế giới hiện thực dì ấy cũng có con, cảm giác đó giống như là tự nhiên có dự cảm không lành, lo cho con…
Nhưng đứa con ở trong phó bản chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Dì Lương: “Đứa con có liên hệ với chúng ta, mọi người nhớ để ý một chút.”
Dì Lương bảo Tuân Hướng Tuyết và Ô Bất Kinh tiếp tục tìm, dì ấy đứng ở cửa quan sát động tĩnh ngoài hành lang.
Lúc này bọn họ đang ở trong phòng làm việc của bác sĩ.
Trong phòng làm việc lúc nào cũng có bác sĩ, lúc trước có người chơi lẻn vào bị phát hiện, bác sĩ kia bẻ gãy cánh tay của anh ta ngay tại chỗ, chắc hẳn bây giờ vẫn đang ở phòng cấp cứu.
Bọn họ quan sát hồi lâu, cuối cùng là Ô Bất Kinh đề nghị làm NPC bệnh nhân bị thương, như vậy bác sĩ sẽ đi cấp cứu NPC.
Cứu chữa cho bệnh nhân là trách nhiệm của bác sĩ.
Giống như người chơi kia bị bác sĩ gây thương tích, cuối cùng vẫn phải đưa vào phòng cấp cứu đấy thôi…
Bọn họ đã cược đúng.
“Có người tới rồi…” Dì Lương vừa dứt lời, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Tiếng bước chân ngoài cửa rất hỗn loạn, rõ ràng là không chỉ một người.
“Người bên trong đi ra ngoài cho tôi.”
Giọng nói có chút quen tai, là giọng của người chơi.
Dì Lương đứng ở cửa nhưng không mở cửa.
“Bịch!”
Có người đạp cửa phòng một cái.
“Cậu điên à, lát nữa đám bác sĩ y tá kia qua đây thì làm sao… Tránh ra, để ông đây mở.”
Vốn dĩ Ô Bất Kinh tưởng là đối phương có đạo cụ mở khóa, ai ngờ một giây sau, có một người trực tiếp xuyên qua cửa, nửa cơ thể đã chui vào trong.
Dì Lương đứng ngay ở cửa, hai người suýt nữa thì va vào nhau.
Dì Lương giơ tay vả một cái: “Thằng nhóc này, sàm sỡ dì cậu à.”
Người chơi kia nghiêng đầu tránh, tức giận mắng một câu: “Cô cũng không nhìn lại xem mình như thế nào, ông đây sàm sỡ cô? Ghê tởm hay không!!”
Anh ta trực tiếp động thủ với dì Lương.
Ép dì Lương lui về sau rồi nhanh chóng mở cửa, thả người ở bên ngoài vào.
Cộng với người chơi có thể xuyên cửa thì tổng cộng có bốn người, đều là người của đội Khưu Cảnh.
Nhưng người tên Khưu Cảnh thì không ở đây.
Đinh Nguyên Khôn kéo người chơi xuyên cửa ra sau lưng, cậu ta nhìn chằm chằm vào ba người trong phòng, hếch cằm: “Mấy người tìm được gì rồi? Lấy hết ra đây.”
Đối phương nhiều hơn bọn họ một người, dì Lương cũng phủi phủi tay áo, không có ý định động thủ, tùy tiện trả lời câu hỏi của Đinh Nguyên Khôn: “Chưa tìm được cái gì cả.”
“Chưa tìm được cái gì cả?” Đinh Nguyên Khôn không tin, ánh mắt không thân thiện lướt qua bọn họ, cậu ta hừ một tiếng: “Mấy người đừng có lừa tôi, tôi không dễ lừa vậy đâu.”
Dì Lương trợn mắt trắng, đưa tay ra sau tai, vuốt mái tóc xoăn của mình: “Thế cậu nói xem, dì đây có lừa cậu không?”
“…”
Đinh Nguyên Khôn cũng chẳng phải máy phát hiện nói dối, cậu ta đâu biết được bọn họ có bịa đặt hay không.
Nhưng bọn họ mới đi vào chưa được bao lâu…
Có lẽ Đinh Nguyên Khôn cũng không muốn nảy sinh xung đột với dì Lương, sau khi im lặng mấy giây: “Bây giờ chỗ này thuộc về bọn tôi, mấy người đi ra ngoài ngay lập tức.”
Tuân Hướng Tuyết: “Rõ ràng là bọn tôi vào đây trước…”
Đinh Nguyên Khôn bật cười: “Cô muốn ở lại cũng không phải không được, gia nhập với bọn tôi đi.”
Tuân Hướng Tuyết: “Ai thèm gia nhập…”
“Không gia nhập thì cút ngay.” Đinh Nguyên Khôn chỉ vào cửa: “Nếu không tôi thay đổi ý định, chưa chắc mấy người đã ra khỏi cánh cửa này được đâu.”
“Đi thôi.” Dì Lương ra hiệu cho Ô Bất Kinh và Tuân Hướng Tuyết, ba người đi ra ngoài.
Dù sao đối phương cũng nhiều người hơn bọn họ, nếu động thủ thật thì chẳng ai được lợi.
Ô Bất Kinh cúi đầu, giống như một con cua lách mình đi qua mấy người kia, đợi đến khi về phòng bệnh, cậu ta mới thở phào, lấy một quyển sổ từ trong tay áo ra.
“Tôi đã tìm thấy cái này.”
Ô Bất Kinh làm phẳng quyển sổ, đưa ra trước mặt bọn họ.
Trên bìa viết mấy chữ ‘Làm thế nào để trở thành một người mẹ đạt tiêu chuẩn’, chữ viết rất lộn xộn, trông giống như quảng cáo ven đường.
“Thằng nhóc này không tệ.” Dì Lương nhìn bằng ánh mắt tán thưởng.
Tuân Hướng Tuyết cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Cậu giấu đi từ lúc nào vậy?”
“Lúc bọn họ tiến vào…” Ô Bất Kinh lau lau mồ hôi tay.
Dì Lương không vội xem quyển sổ mà bảo bọn họ xem trước, dì ấy rời khỏi phòng bệnh.
Dì Lương rời đi chưa được mấy phút đã trở lại rồi. Nhưng chẳng bao lâu đã thấy một bác sĩ vội vàng đi qua hành lang, hướng về phía phòng làm việc.
Một lúc sau, bọn họ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người chơi và tiếng đánh nhau.
Dì Lương chỉnh lại tóc của mình, cười với Ô Bất Kinh và Tuân Hướng Tuyết: “Lúc dì ra xã hội, còn không biết chúng nó đang nghịch đất ở đâu ấy chứ.”
Dì Lương vẫy tay như người không liên quan: “Xem xem quyển sổ đó viết cái gì.”
Ô Bất Kinh vội vàng đưa bằng hai tay.
***
***
Tòa nhà trẻ sơ sinh.
Trong thời gian kiểm tra phòng.
Chín gian phòng, đứng ngoài cửa hoặc cửa kính là có thể quan sát, công việc này không khó ——
Trước khi bắt đầu làm việc Ngân Tô đã nghĩ như vậy.
Nhưng không ai nói cho cô, trẻ sơ sinh trong phòng bệnh lại biến mất!!
Phòng bệnh 201 chỉ có hai đứa trẻ sơ sinh có mặt, còn hai đứa nữa không thấy tung tích.
Ngân Tô tìm y tá hỏi: “Trẻ sơ sinh đâu?”
“Ở trong phòng.” Y tá vô cảm nhìn chằm chằm cô: “Bác sĩ Tô, sao cô lại hỏi vấn đề này.”
Ngân Tô: “…”
Dường như y tá nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên bật cười: “Chắc là vì bác sĩ Tô mới đến, các bé ngại nên trốn đi rồi. Bác sĩ Tô vào tìm bọn chúng đi, chắc chắn bọn chúng đang ở trong phòng.”
Nói xong liền mở cửa, đẩy Ngân Tô vào trong.
Y tá đứng ngoài cửa cười độc ác: “Bác sĩ Tô phải xác định trạng thái của từng đứa trẻ sơ sinh, nếu không hoàn thành việc kiểm tra phòng thì là thất trách đó. Bác sĩ Tô tìm cho kỹ nhé…”
Cô ta vừa nói vừa đóng cửa.
Thấy cửa phòng sắp đóng lại, một bàn tay thò từ bên trong ra, tóm lấy cổ tay cô ta.
Y tá hoảng hốt ngẩng đầu, qua khe cửa nhìn thấy đôi mắt tươi cười, chủ nhân của đôi mắt đó nói: “Nếu đã như vậy, chị gái y tá giúp em tìm một chút đi.”
“Tôi vẫn còn công việc…”
“Công việc gì mà quan trọng hơn các bé được chứ.” Ngân Tô kéo y tá vào phòng: “Chẳng phải công việc của chị là giúp đỡ bác sĩ hay sao?”
“Không ——”
“Rầm!”