Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 655

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Sau khi bị kéo vào phòng, điều đầu tiên y tá làm không phải là đánh nhau với Ngân Tô, mà là đi mở cửa.

Cô ta muốn ra ngoài.

Nhưng bất kể y tá dùng sức thế nào, cánh cửa kia cũng không mở ra được.

Y tá sờ thấy một thứ trơn trơn mát mát như lụa ở tay nắm cửa, cúi đầu nhìn mới phát hiện tay nắm cửa toàn là tóc màu đen.

Tóc… màu đen?

“!!!”

Y tá kinh hãi, lập tức buông tay nắm cửa ra, lùi về sau hai bước, oán hận quay đầu nhìn Ngân Tô: “Bác sĩ Tô, cô muốn làm cái gì?”

“Chị gái y tá, chị không sẵn lòng trợ giúp công việc của em ư?” Ngân Tô vô tội hỏi ngược lại.

“Tôi… Cô…” Y tá tức đến mức khuôn mặt méo xệch, cô ta nặn ra mấy chữ từ kẽ răng: “Cô chỉ là một bác sĩ thực tập!”

Ẩn ý chính là: Cô không xứng!

“Bác sĩ thực tập thì làm sao? Bác sĩ thực tập không phải bác sĩ à? Sao cô lại kỳ thị nghề nghiệp vậy?” Ngân Tô không phục, trừng mắt nhìn cô ta: “Chị gái y tá, như này không được đâu, mất mạng như chơi đấy.”

“Cô…”

Y tá vừa mở miệng thì cảm thấy có thứ gì đó bò từ mắt cá chân lên bắp chân, rồi từ bắp chân quấn lên đùi, chớp mắt đã bò đến eo cô ta.

Y tá lập tức cảm thấy khó thở, mở miệng nhưng lại chẳng phát ra được tiếng nào, vẻ phẫn nộ dần dần biến thành sợ hãi. 

Đây là quái vật gì…

Bác sĩ mới đến là thứ gì vậy!!

Cuối cùng y tá cũng hồi thần, giơ tay kéo đống tóc kia ra, muốn hét lên nhưng cô ta lại kiêng dè điều gì đó, ánh mắt không ngừng liếc quanh căn phòng.

“Hình như cô đang rất sợ hãi.”

Ngân Tô đi quanh y tá một vòng, ló đầu từ sau lưng cô ta, nhướng mày: “Cô đang sợ cái gì? Nói với tôi xem, tôi giúp cô khắc phục nó.”

“…” Ai cần cô giúp tôi khắc phục!!

Y tá không hề trả lời Ngân Tô. 

Ngân Tô cũng chẳng để tâm, trực tiếp mở quyển sổ ra: “Để ta xem các bạn nhỏ nghịch ngợm đang trốn ở đâu nào.”

Căn phòng cũng chỉ rộng từng đó, Ngân Tô tìm một vòng, đừng nhắc tới trẻ sơ sinh, ngay cả một con gián cũng chẳng thấy.

Vệ sinh ở bệnh viện cũng được đấy.

Ơ đâu… Đang tìm trẻ sơ sinh mà.

Ngân Tô lại túm lấy y tá mà kiếm giá trị hành thiện.

【Trẻ sơ sinh · Phùng Phán】

【Trẻ sơ sinh · Hạ Kỳ】

【Cái nôi hơi cũ】

【Chăn sơ sinh nhồi bông】

【Gạch lát nền bị mài mòn nghiêm trọng】

Ngân Tô quét một vòng quanh căn phòng, ngoài hai đứa trẻ sơ sinh ở trong phòng từ đầu ra, hai đứa còn lại vẫn không thấy tung tích. 

Nhưng y tá nói bọn chúng ở ngay trong phòng…

Hoặc là y tá nói dối, hoặc là bọn chúng ở trong phòng thật, chỉ là cô chưa tìm ra cách để bọn chúng xuất hiện. 

Ngân Tô lại đưa ánh mắt nhìn y tá, suy nghĩ hai giây, rút ống thép ra đi về phía y tá.

“Cô… Cô muốn làm gì?” Y tá nhìn chằm chằm vào ống thép tuy màu hồng nhưng lại lạnh lẽo trong tay Ngân Tô, giọng nói cũng không kiềm được mà run rẩy.

Ngân Tô cười một cái, cầm cánh tay của y tá lên, trực tiếp vạch một đường lên đó.

Y tá lập tức trợn trừng mắt, sự không thể tin nổi và nỗi sợ thay phiên lẫn nhau, trong cổ họng phát ra mấy âm thanh nhưng lại mơ hồ không thành tiếng, dường như đã tức đến mức không biết nói nữa luôn.

Mùi máu tươi lan ra khắp phòng.

Hai đứa nằm trong nôi không có phản ứng, một đứa ngủ mà mồm thổi bong bóng, một đứa trợn trừng mắt, hai tay vồ chụp không khí.

Ngân Tô quan sát sự thay đổi trong phòng, hai phút trôi qua, căn phòng không có bất cứ thay đổi nào.

Ngay khi Ngân Tô nghi ngờ y tá lừa cô, bọn trẻ căn bản không ở trong phòng thì đằng sau cái tủ ở góc, đột nhiên có một cái đầu nhô ra.

Ngân Tô sáng mắt lên: “Ôi! Bảo bối đáng yêu!”

Bảo bối nghe thấy vậy, cái đầu rụt lại, lại biến mất đằng sau cái tủ.

Ngân Tô: “…”

Ngân Tô xông qua đó, đằng sau cái tủ là một khe hở, nhưng sau khe hở là bức tường, căn bản không có chỗ để trốn.

Ngân Tô giơ tay sờ vào trong khe hở, không sờ thấy đứa trẻ đâu.

“…”

Hay hay hay!

Chơi trò trốn tìm với ta chứ gì!!

Ngân Tô tức mà day day ấn đường, cầm ống thép quay về bên cạnh y tá, chọc thêm một phát vào vết thương của cô ta, sau đó đẩy cô ta vào giữa phòng.

“Đến lúc thể hiện giá trị của chị gái y tá rồi đấy.”

Y tá: “…”

Giá trị cụ nhà cô!!

***

***

Đứa trẻ trắng trắng mập mập ló đầu ra từ dưới cái bàn, nó liếc mắt nhìn quanh căn phòng, quan sát trái phải, không phát hiện bác sĩ lúc nãy, dùng cả tứ chi bò ra ngoài.

Chắc chắn bác sĩ kia không ở đây, nó bò tới chân y tá với tốc độ cực nhanh, vùi đầu l**m máu dưới đất.

Dưới đất chỉ có một ít máu, đứa trẻ ngẩng đầu nhìn y tá tỏa ra mùi thơm ngọt, thèm ch** n**c miếng.

Lúc này y tá chỉ bị tóc ghìm lấy hai tay và cổ, những chỗ khác đều không có sự xuất hiện của tóc.

Không biết là đứa trẻ chưa phát hiện ra sự nguy hiểm của tóc hay là bị mùi thơm thu hút nên không chú ý.

Nó túm lấy quần áo y tá, bắt đầu leo lên, chẳng mấy chốc đã leo vào lòng y tá, túm lấy cánh tay y tá mà cắn.

“Á ——”

Cuối cùng y tá không nhịn được mà hét thành tiếng, quay người muốn hất đứa trẻ xuống, nhưng đứa trẻ bám rất chắc, căn bản không hất xuống được.

Máu thịt bị xé rách, y tá đau đến nỗi kêu thảm thiết.

Cuối cùng đứa trẻ còn lại cũng không nhịn được, từ một góc khác bò ra, nhanh chóng leo lên người y tá.

“Cứu… Cứu mạng, bác sĩ Tô cứu mạng.”

Ngân Tô đột nhiên xuất hiện bên cạnh y tá, mỗi tay túm lấy một đứa.

Đứa trẻ hung ác cắn y tá không buông, cứ vậy cắn đứt một miếng thịt, cái chân ngắn vùng vẫy trên không trung, nó còn quay đầu trừng Ngân Tô, phát ra tiếng u i a uy h**p.

Ngân Tô chậc một tiếng, vô cùng chê bai: “Coi bộ dạng bẩn thỉu của mấy nhóc này, không ưa sạch sẽ gì cả, bác sĩ Tô ta đây rửa cho mấy nhóc nhé.”

Ngân Tô túm lấy hai đứa trẻ đi về phía bồn rửa tay để rửa, sau đó nhét vào trong nôi, kéo cái chăn lên đắp, véo má nó uy h**p: “Còn toét miệng với ta nữa, ta xé rách mồm nhóc.”

Đứa trẻ bặm môi, một giây sau liền bật khóc nức nở.

Ngân Tô lấy cái yếm ở bên cạnh lên nhét thẳng vào mồm nó, ngăn cái âm thanh phiền phức đó lại.

Đứa trẻ: “…”

A ba a ba?

Tạm thời thì bác sĩ có thể áp chế trẻ sơ sinh, tuy chúng nó toét miệng với cô nhưng lại không dám cắn hay tấn công cô… Cũng có thể là vì cô không chảy máu, chưa đủ điều kiện để tấn công. 

Ngân Tô cầm quyển sổ ghi chép xong bèn kéo y tá rời khỏi căn phòng, tiến về phòng 202.

Các bạn nhỏ ở phòng 202 rất ngoan, không thiếu đứa nào.

Nhưng 203 thì biến mất cả bọn rồi.

Ngân Tô suýt nữa thì tắt thở.

Biết ngay vận may sẽ không chiếu cố đến kẻ xui xẻo.

204, thiếu 2.

205, thiếu 1.

206, thiếu 3.

207, thiếu 4.

208, thiếu 2.

209, thiếu 1.

Ra khỏi 209, Ngân Tô ủ rũ như bị công việc vắt kiệt sức lao động. 

Còn phòng cuối cùng…

Ngân Tô lết bước chân nặng nề đi qua phòng ICU, vốn dĩ cô tưởng là các bé quái vật trong này phải biến mất cả đám, nhưng ngoài dự kiến, không thiếu một ai!

Bình Luận (0)
Comment