Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 657

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Giang Phù vẫn còn công việc khác, ăn cơm xong lại vội vã rời đi.

Ngân Tô ăn cơm xong, đi qua phòng ICU trước.

Vào khoảnh khắc Ngân Tô xuất hiện, bất kể là bé quái vật đang treo nửa cơ thể bên ngoài nôi hay là bé đang gào khóc oe oe, âm thanh không ngừng phát ra trong phòng ICU đều giống như bị ấn nút tạm dừng, cùng lúc yên tĩnh lại.

“Chào buổi tối nha.” Ngân Tô chào hỏi bọn chúng. 

Bé quái vật: “…”

Cô lại tới đây làm gì!!

Ngân Tô không muốn làm gì, chỉ muốn khen ngợi bọn chúng, muốn xem xem khen bọn chúng sẽ nhận được cái gì.

Nhưng cô khen nửa ngày, các bé quái vật đều rất yên tĩnh, không nhận được trang bị, cũng không gặp phải nguy hiểm, nói tóm lại là: Không gặt hái được gì.

***

***

Khu nội trú.

Hai y tá đẩy một chiếc xe đẩy, đi theo đằng sau bác sĩ, bắt đầu kiểm tra phòng buổi tối.

Thời gian nhà ăn mở cửa cùng lúc với thời gian kiểm tra phòng, người chơi không dám tùy tiện rời đi, sợ bác sĩ không đi theo thứ tự thông thường —— Kiểm tra bừa.

Sự thật chứng minh bọn họ nghĩ đúng, quả thực bác sĩ không kiểm tra theo số phòng, nhưng người chơi bị kiểm tra trước thì vẫn có thời gian đi ăn cơm.

Vì đã suy đoán buổi tối sẽ có màn này, buổi trưa người chơi đã cố gắng ăn nhiều một chút, như vậy cũng có thể nhịn qua bữa.

Hơn nữa, thực sự không được thì có thể xa xỉ một chút, uống thuốc cho no, biện pháp vẫn luôn nhiều hơn khó khăn. 

Chỉ là phó bản thiết lập như vậy, người chơi sẽ nghi ngờ, có lẽ đồ ăn trong nhà ăn có tác dụng gì đó, thế nên có thể đi thì vẫn phải đi.

【19:45】

Bác sĩ vẫn chưa kiểm tra đến phòng bệnh của Ô Bất Kinh. 

Ô Bất Kinh ngồi trên giường của mình, cậu ta ở giường số một, giường số một cạnh cửa sổ, mà bên cạnh cậu ta là Tuân Hướng Tuyết, lúc này Tuân Hướng Tuyết đang ngồi khoanh chân trên giường, làm tư thế như là ngồi thiền.

Dì Lương đang nằm, chân phải gác lên chân trái, chân phải thỉnh thoảng lại lắc lư.

Còn người đàn ông trung niên ở giường số bốn…

Anh ta đã gia nhập đội ngũ của Khưu Cảnh, sau khi bắt đầu kiểm tra phòng, anh ta về đến phòng, chuyện đầu tiên là khuyên bọn họ gia nhập đội ngũ Khưu Cảnh để tránh bị bọn họ báo thù.

Hiển nhiên anh ta đã biết chuyện xảy ra ở phòng làm việc của bác sĩ.

Biết bọn họ và đội ngũ của Khưu Cảnh đã nảy sinh xung đột. 

Nhưng nghe có vẻ bọn họ vẫn chưa biết chuyện bác sĩ đột nhiên xuất hiện có liên quan đến dì Lương. 

Nhưng ba người đều không đồng ý, người đàn ông trung niên cũng biết điều không nói thêm gì nữa.

【19:50】

Bác sĩ xuất hiện ở cửa, hai y tá đẩy xe đẩy vào, hét lên một câu: “Bắt đầu kiểm tra phòng, ngồi hết lên giường của mình.”

Bác sĩ bắt đầu từ giường số bốn ở cửa trước, y tá lấy thuốc từ xe đẩy, trên xe đẩy có rất nhiều lọ thuốc, đợi bác sĩ kiểm tra một cách đơn giản xong, y tá sẽ đưa thuốc qua.

Tổng cộng có ba viên thuốc.

Màu trắng, màu đỏ, màu lam, mỗi màu một viên.

Vừa nãy Trịnh Huân bị bác sĩ đứng chắn, hoàn toàn không nhìn thấy y tá chia thuốc như thế nào, những lọ thuốc trên xe đẩy cũng không có nhãn mác.

Sao anh ta biết được đây có phải thuốc của anh ta không?

Y tá nhìn anh ta không chớp mắt, giọng nói lại dịu dàng mà hỏi: “Cô có thắc mắc gì không?”

“Đây là thuốc của tôi phải không?” Trịnh Huân hỏi.

“Đương nhiên là của cô rồi.” Y tá nở nụ cười: “Cô yên tâm, chúng tôi rất chuyên nghiệp, sẽ không lấy sai thuốc đâu.”

Trịnh Huân: “… Có đơn thuốc gì đấy không, tôi muốn xem lại.”

Y tá trở mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Trịnh Huân dần dần trở nên mất thân thiện, y tá còn lại cũng đi về phía giường bệnh của anh ta, dường như là định cưỡng chế đút thuốc cho anh ta.

Ngay lúc này, bác sĩ đã lên tiếng: “Cô đang hoài nghi về sự chuyên nghiệp của chúng tôi ư?”

Trịnh Huân: “…”

【Hãy tin tưởng bác sĩ của bạn.】   

Trịnh Huân vẫn nhớ quy tắc này, bác sĩ có đáng để tin tưởng hay không thì vẫn còn là một dấu hỏi chấm, nhưng lúc này nói thẳng ra sự hoài nghi đối với bác sĩ, nói không chừng sẽ giẫm phải mìn.

Bác sĩ và hai y tá đều nhìn chằm chằm vào anh ta, da đầu Trịnh Huân tê dại, cuối cùng vẫn nhận lấy thuốc.

Anh ta định uống nhưng không nuốt.

Nhưng y tá lại như là có cảm ứng, biết anh ta chưa nuốt, mặt vô cảm nhắc nhở: “Hãy nuốt viên thuốc.”

Trịnh Huân: “…”

***

***

Sau khi Trịnh Huân bị ép nuốt viên thuốc, bác sĩ và y tá chuyển hướng sang dì Lương ở giường bệnh số ba.

“Vừa sinh con xong đã uống thuốc, chỗ thuốc này an toàn không?” Dì Lương cầm thuốc hỏi bác sĩ.

“Đương nhiên là an toàn, sao chúng tôi có thể kê thuốc không an toàn cho cô được?” Bác sĩ cười trả lời: “Cô cứ yên tâm đi.”

“Thế tại sao thuốc của tôi với họ không giống nhau?”

Thuốc trong tay dì Lương và Trịnh Huân là không giống nhau, thiếu một viên màu trắng, chỉ có viên màu hồng và màu lam.

“Chúng tôi chia thuốc theo tình trạng của bệnh nhân, cô chỉ cần tin tưởng chúng tôi là được rồi.” Bác sĩ ra hiệu dì Lương có thể uống thuốc rồi.

Bác sĩ và y tá có nghĩa vụ nói cho bệnh nhân biết mình đang sử dụng thuốc gì, nhưng bọn họ không phải bác sĩ và y tá bình thường, bọn họ không muốn nói, người chơi cũng hết cách với bọn họ.

Dì Lương không hỏi gì thêm, trực tiếp uống hai viên thuốc đó, còn mở miệng cho y tá kiểm tra. 

Đến Tuân Hướng Tuyết lại biến thành ba viên thuốc trắng, đỏ, lam.

Tuân Hướng Tuyết cũng hỏi mấy câu, cuối cùng vẫn bị bác sĩ và y tá trả lời qua loa.

Cuối cùng đến Ô Bất Kinh. 

Ô Bất Kinh lại biến thành hai viên thuốc.

Điều gì có thể hỏi thì ba người trước đều đã hỏi, tạm thời Ô Bất Kinh không nghĩ ra câu hỏi khác nên cậu ta lựa chọn ngoan ngoãn uống thuốc. 

Thuốc còn chưa xuống đến bụng đã đắp ba lớp thuật trị liệu cho bản thân. 

Tuy không biết đống thuốc đó là gì nhưng thuật trị liệu là vạn năng.

Bốn người đều uống thuốc xong, chẳng mấy chốc bác sĩ và y tá đã rời khỏi phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, trừ Ô Bất Kinh, ba người còn lại đều có động tác —— nôn thuốc ra.

Ô Bất Kinh: “…”

Chỉ… Chỉ có một mình tôi nuốt thật à?

“Cậu nuốt xuống rồi à?” Tuân Hướng Tuyết thấy Ô Bất Kinh ngồi yên không nhúc nhích, ngạc nhiên hỏi một câu.

“… Ừ.”

“Hay là cậu thử xem có thể nôn ra không đi?” Tuân Hướng Tuyết chỉ vào nhà vệ sinh: “Không biết chỗ thuốc này có tác dụng gì, không nên tùy tiện uống thì tốt hơn.”

Ô Bất Kinh nghe lời đi vào nhà vệ sinh  

Nhưng mấy phút sau cậu ta ra ngoài, lắc lắc đầu, không nôn ra được gì cả.

“Cũng không sao, đây mới là ngày đầu tiên…” Tuân Hướng Tuyết an ủi cậu ta một câu: “Cho dù thuốc có vấn đề thật thì vẫn còn cơ hội cứu chữa.”

“Ừ.” Ô Bất Kinh hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Tại sao thuốc của chúng ta lại không giống nhau? Liệu y tá có lấy thuốc của người khác hay không?”

Có một quy tắc nói là ‘Hãy chú ý thuốc y tá đưa là thuốc của bạn’.

Tuân Hướng Tuyết: “Tôi thấy mấy cái lọ trên xe đẩy đều không có nhãn, tuy lọ thuốc nhiều nhưng lúc lấy thuốc y tá chỉ chạm vào ba lọ.”

Nói cách khác, y tá nói thuốc này là của bọn họ thì chính là của bọn họ.

Bọn họ không nhận được đơn thuốc, cũng không tìm thấy hóa đơn mua thuốc, không có cách nào xác định rốt cuộc thuốc có phải là của bọn họ hay không. 

Thế nên cách giải quyết trước mắt chỉ có một —— Không uống.

“Thuốc của dì giống với Tiểu Ô.” Dì Lương nói: “Điểm chung của dì và nó là có con ở phòng ICU.”

Bình Luận (0)
Comment