Edit: Fang
Beta: Wendy
Hiện giờ manh mối quá ít, có đoán cũng không được.
Mà kiểm tra phòng xong đã bảy giờ năm mươi rồi, bọn họ cũng không cần suy xét đến việc đi qua nhà ăn.
Dù sao Trịnh Huân đã gia nhập đội người khác nên không thảo luận cùng bọn họ, nôn thuốc xong liền đi ra ngoài.
Dì Lương cũng định ra ngoài, nghe ngóng về mấy người chơi có con ở ICU có phải cũng uống thuốc giống bọn họ hay không.
Bây giờ vẫn chưa đến lúc tắt đèn, đa số người chơi đều ra ngoài, trao đổi manh mối vừa rồi với đồng bọn mới, đồng đội mới.
Trông hành lang có vẻ náo nhiệt.
***
***
Tòa nhà trẻ sơ sinh.
Một mình Ngân Tô ở trong phòng làm việc mở blind box của trò chơi cấm kỵ.
Không biết Giang Phù đã tan làm hay là đang ở nơi khác, dù sao thì sau bữa tối, Ngân Tô cũng không nhìn thấy cô ta.
Tô – người tốt siêu cấp không mở được món đồ nào hay ho bèn từ bỏ, mở cửa hàng ra quét sạch toàn bộ vật phẩm mới lên kệ hôm nay, sau đó nhét điện thoại vào túi, đứng dậy khởi động cơ thể.
Đồng hồ trên tường chậm rãi chạy tới mười hai giờ.
Ngân Tô lấy quyển sổ trên bàn, kẹp vào nách, hai tay chắp sau lưng, bước ra ngoài như cán bộ kỳ cựu đi tuần.
Ánh đèn ngoài cửa tối hơn so với ban ngày nhiều, tái hiện hiệu ứng ánh sáng trong phim kinh dị một cách hoàn hảo.
Ngân Tô không vội đi kiểm tra phòng mà đi tới phòng phân phối điện trước, bên trong không có ai, cô cạy cửa đi vào, tách tách bật hết tất cả các công tắc lên.
Bệnh viện bình thường nào mà tiết kiệm điện như này!!
Hiếm khi Đại Lăng không chạy lung tung, cô lấy cô bé ra, đặt lên chiếc ghế bên cạnh: “Trông chừng ở đây, ai đến làm loạn thì biến người đó thành bé gấu.”
Đại Lăng giơ tay lên trán thi lễ, gật đầu một cách trang trọng: “Vâng thưa chị, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Ngân Tô dặn dò Đại Lăng xong liền rời khỏi căn phòng.
Đèn ngoài hành lang cực sáng, khó mà tìm thấy bầu không khí kinh dị.
Ngân Tô đi trên hành lang sáng trưng, tâm trạng tốt nên ngâm nga một bài hát, cô đi lên trên tầng.
“Sao đèn sáng hết lên vậy…”
Trên tầng có hai y tá vừa nói chuyện vừa chuẩn bị đi xuống, bọn họ còn ôm quần áo của vài đứa trẻ sơ sinh trong tay, hình như là vừa dọn dẹp phòng bệnh xong.
“Đúng là kỳ lạ.”
Hai người đang thảo luận về cái đèn, vừa qua khúc rẽ thì trông thấy Ngân Tô: “Bác sĩ Tô.”
Ngân Tô nghiêm túc gật đầu, hai y tá đang chuẩn bị đi xuống thì nghe thấy cô hỏi: “Hai cô đi đâu đấy?”
Không biết Ngân Tô hỏi cái này làm gì, y tá chỉ xuống tầng dưới.
Ngân Tô: “Bây giờ các cô không có việc gì nhỉ?”
“…”
Hai y tá nhìn nhau một cái.
Y tá Giáp phản ứng nhanh, tế nhị nói: “Có, tôi vẫn còn công việc phải làm.”
Ánh mắt Ngân Tô dừng ở trên người y tá Ất, y tá Ất cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, chúng tôi vẫn còn công việc.”
“Công việc thì lúc nào làm cũng được.” Ngân Tô đi vào giữa bọn họ, mỗi tay khoác lấy một người: “Nhưng cơ hội mở mang kiến thức mà bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa, các cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này đâu.”
Hai y tá: “???”
Mở mang kiến thức gì cơ?
Bọn họ cần mở mang kiến thức gì?
Bọn họ nghĩ như thế nào, sao cô biết được!!
Y tá Giáp cảm thấy việc ‘mở mang kiến thức’ này không phải chuyện tốt đẹp gì, cô ta vặn vẹo cơ thể lách ra ngoài, từ chối lịch sự: “Bác sĩ Tô, tôi còn công việc thật.”
Ngân Tô giữ lấy bả vai y tá Giáp, kéo cô ta vào lòng, u ám mở miệng: “Chị y tá, sao chị có thể từ chối em chứ?”
Y tá Giáp chỉ cảm thấy lỗ tai và chỗ bị giữ trên bả vai đều lạnh toát, ánh đèn sáng trưng cũng không thể giúp cô ta có cảm giác an toàn.
Cách xa cô ra!
Lúc này y tá Giáp chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Nhưng bàn tay giữ lấy cô ta tựa như cái kìm sắt, nặng nề, lạnh lẽo, hoàn toàn không thoát ra được.
Ngân Tô nói tiếp: “Hôm nay em mới đến, có lẽ chị y tá vẫn chưa hiểu em lắm. Bản thân em có một tật xấu, người khác từ chối em là em lại thích giết người, thế nên, đừng từ chối em, hiểu chưa?”
Y tá Giáp: “???”
Đây là tật xấu gì vậy?
Không phải, đây là tật xấu chắc?
Đây là thần kinh thì có!!
Ai cho cô vào đây làm bác sĩ thế? Sợ là bệnh nhân tâm thần chạy ra từ bệnh viện bên cạnh ấy chứ!!
Y tá Giáp cũng hơi nổi giận: “Bác sĩ Tô, cô đừng đùa nữa, chúng tôi còn công việc thật, cô hãy… Á!”
Y tá Giáp còn chưa nói xong, đột nhiên bị Ngân Tô xách đi lên tầng, loạng choạng một cái, bị vấp chân.
Sau đấy cô ta bị Ngân Tô kéo lên tầng, cho dù cô ta làm gì thì cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Ngân Tô.
Đợi lên đến nơi thì y tá Giáp và y tá Ất đã bầm dập mặt mũi, Ngân Tô lại rất hài lòng với tạo hình của bọn họ, nụ cười càng ngày càng… b**n th**.
Ngân Tô trái ôm phải ấp đi tới phòng bệnh 201, nhìn vào trong qua cửa kính.
Ánh đèn trong phòng bệnh 201 rất tối, nhưng có thể nhìn thấy tất cả trẻ sơ sinh đã nằm trên nôi, hơn nữa đều đã ngủ say, không có bất cứ tiếng động nào.
Bác sĩ Tô hơi thất vọng, cô thở dài với trợ lý tạm thời của mình: “Vận may của hai người không tệ.”
Y tá Giáp, Ất: “…”
Vận may của bọn họ không tệ thì tại sao bây giờ lại ở đây!
Ngân Tô không quan tâm đến sự bất mãn của hai chị y tá, cô tiến về phòng bệnh 202.
Nhìn qua cửa kính, phòng bệnh 202 tối om, không nhìn thấy cái gì cả, dường như có thứ gì đó đã che cửa kính lại… Ngân Tô áp vào cửa kính không nhúc nhích, sau đó cô nhìn thấy con ngươi đang chuyển động.
Con ngươi đó lớn hơn bình thường, đồng tử ánh lên tia sáng màu lục kỳ dị, ngay đằng sau cửa kính, áp rất sát rất sát…
Ngân Tô và nó nhìn nhau qua cửa kính mấy giây, đột nhiên cô thả y tá Giáp ra, giơ tay ấn xuống tay nắm cửa.
Y tá Giáp thấy Ngân Tô thả mình ra, cũng chẳng quan tâm đồng nghiệp của mình, quay người chạy luôn.
Tiếc rằng chưa chạy được hai bước, dưới chân bị thứ gì đó quấn lấy, phịch một tiếng ngã xuống đất, mặt tiếp đất, khuôn mặt xanh tím lại càng sưng thêm.
Ngân Tô đã mở cửa ra, cô kéo lấy y tá Ất đi vào, giơ tay vẫy về phía cửa.
Theo động tác của cô, ống thép xuất hiện, cô cảm thấy hình như đã sượt qua thứ gì đó, không khí dao động, sau đó cái cục đen ngòm kia biến mất không thấy đâu nữa.
Ngân Tô mở cửa xem đằng trước đằng sau, cửa kính đã khôi phục lại bình thường, có thể nhìn thấy y tá Giáp đang nằm bò ngoài hành lang.
Chạy rồi.
“Chạy nhanh phết.”
Ngân Tô dắt tay y tá Ất rõ ràng đang rất kháng cự việc ở lại đây, cô nhìn về phía những chiếc nôi.
Bốn đứa trẻ sơ sinh ở phòng 202 đều ở đây, có một đứa vẫn chưa ngủ, nó đang lăn lộn trên nôi, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Ngân Tô hơi nghi ngờ.
Ban đêm không cần đi tìm các bạn nhỏ nữa ư?
Thế chẳng phải cô mất công tìm hai trợ lý này à?
Ngân Tô cảm thấy mình không nên để đồng nghiệp mất công đến đây, cô quyết định đi qua phòng bệnh tiếp theo xem xem, trước khi đi còn không quên cảnh cáo bạn nhỏ đang mài răng: “Đừng làm ồn đến bạn cùng phòng của nhóc.”
Ngân Tô ra ngoài xách y tá Giáp lên, kéo bọn họ tiến về 203.
Ông trời không phụ người có lòng, phòng bệnh 203 thiếu một đứa trẻ sơ sinh.
Ngân Tô vui mừng, kích động kéo hai y tá vào trong: “Hai chị ơi, em biết ngay là hôm nay sẽ không để hai chị mất công đến đây mà!”