Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 662

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Lúc đèn tắt, Ngân Tô tóm được hai bé quái vật không nhịn được cám dỗ chạy ra ngoài, nhét chúng nó về nôi.

Căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, Ngân Tô cau mày, sao Đại Lăng vô dụng đến thế nhỉ?

Ngân Tô cảm ứng vị trí của Đại Lăng, cô bé đã không còn ở trong phòng phân phối điện mà đang di chuyển dưới tầng một với tốc độ rất nhanh.

Ngân Tô lấy đèn pin ra, kết quả nó không sáng lên được.

Không phải không có pin, đơn giản là nó không sáng.

Ngân Tô cầm đèn pin suy tư, chẳng lẽ quái vật bắt cóc trẻ xem đã xuất hiện?

Muốn bắt cóc đương nhiên phải tối lửa tắt đèn mới dễ ra tay…

Ngân Tô lấy mặt nạ của phó bản trước ra đeo, để cô xem xem quái vật bắt cóc trẻ em là vị nào.

Ngân Tô không vội ra ngoài mà tiếp tục ngồi trong phòng bệnh để bảo vệ các bé quái vật, công việc vẫn phải làm cho xong.

Có lẽ bóng tối khiến các bé quái vật muốn nhúc nhích, chỉ mấy phút Ngân Tô đã tóm được toàn bộ các bé quái vật. 

Ngân Tô thu xếp cho các bé quái vật xong, điền bừa lên quyển sổ rồi kết thúc công việc kiểm tra phòng —— Cô cảm thấy bác sĩ Lý cũng điền bừa.

Trọng tâm của việc kiểm tra phòng không nằm ở quyển sổ này, mà nằm ở trên người bọn trẻ.

Không tìm thấy đám trẻ thích chơi trốn tìm thì không thể hoàn thành việc kiểm tra phòng, nguy hiểm khi không hoàn thành việc kiểm tra phòng mới là trọng tâm. 

Ngân Tô nhìn y tá đã không còn động tĩnh dưới đất, quyết định không lãng phí một chút xíu nào, thế là cô hiến tế phần còn lại cho cung điện đại ca.

Kiểm tra phòng hơi tốn y tá…

Hi vọng y tá của bệnh viện không ít như cô nhìn thấy, nếu không thì phiền phức đấy.

Ngân Tô ra khỏi phòng ICU, cửa còn chưa đóng lại, phía trước đột nhiên có tiếng động, hai người từ đại sảnh tầng hai xông về phía bên này.

Không biết một người trong đó giẫm phải cái gì mà trượt ngã xuống đất, còn người chạy phía trước không thèm quan tâm đến cậu ta, đầu không ngoảnh lại mà tiếp tục chạy.

Người bị ngã hoảng hốt kêu lên: “Đừng bỏ lại tôi!!”

Còn người đang chạy không hề đáp lại cậu ta.

Sau lưng bọn họ có một bóng đen, tốc độ di chuyển của bóng đen vô cùng kỳ dị.

Chẳng mấy chốc người chạy đằng trước đã bị bóng đen đuổi kịp, bị ép quay ngược trở lại, người bị ngã cũng đã đứng lên, hai người lại chạy về phía đại sảnh tầng hai.

Nhưng rất nhanh bóng đen lại vượt qua bọn họ, cản bọn họ lại.

Cho dù hai người chạy về phía nào, cuối cùng vẫn sẽ bị cản lại.

Người bị ngã không nén được oán giận trừng người còn lại: “Trác Viễn cậu…”

Trác Viễn không áy náy chút nào: “Đừng trách tôi, vừa nãy đổi thành cậu, cậu cũng sẽ chạy một mình thôi. Bây giờ không phải lúc đối đầu, xông lên cùng nhau còn có cơ hội chạy ra ngoài…”

Người kia cũng không phản đối.

Có lẽ cũng hiểu tình hình lúc này, đổi thành cậu ta, cậu ta cũng sẽ không quay lại cứu người còn lại, dù sao bọn họ mới quen biết trong phó bản, kể ra còn chưa được hai mươi tư tiếng.

***

***

Ngân Tô đứng ở cửa không nhúc nhích, chỗ này cách khá xa bên đó, lại còn tối om, đoán chừng người đối diện chưa phát hiện ra cô.

Chắc người đó là người chơi.

Nửa đêm mò mẫm tới đây, khả năng là muốn tìm manh mối. 

Người chơi và đứa con bị tách ra, đối với người chơi thì cực kỳ bất tiện, vì muốn tìm được manh mối bên này sẽ khó hơn.

Hai người bị bóng đen cản đường, trông có vẻ như bọn họ đã động thủ với bóng đen, lúc này có thể nhìn ra bọn họ đang hoảng loạn và sợ hãi, luống ca luống cuống ứng phó với sự tấn công của bóng đen.

Hai người không muốn đánh nhau với bóng đen là muốn chạy trốn. Tiếc rằng tốc độ của bóng đen quá nhanh, thế là hình thành cục diện một cái bóng đen bao vây hai người bọn họ.

Bóng đen chạy qua chạy lại giữa hai người bọn họ, trêu đùa bọn họ như mèo vờn chuột vậy.

Bọn họ nghe loáng thoáng thấy tiếng cười, không ngừng vang vọng trong hành lang. 

Ngân Tô cũng đã nghe thấy, tiếng cười đó kỳ dị mà khàn khàn, giống như tiếng của bệnh nhân lên cơn phát ra… Rất khó nghe, đã vậy còn ồn ào.

“Bịch!”

Người chơi tên Trác Viễn bị bóng đen đánh bay, đập lên cửa phòng bệnh 202.

Người còn lại không chạy mà tiến lên dìu Trác Viễn dậy, nửa kéo nửa dìu chạy về phía Ngân Tô. 

Bóng đen vừa phát ra tiếng cười quái dị vừa phóng to phạm vi của cái bóng, đuổi theo bọn họ.

Nhưng ngay lúc này, người đó đột nhiên đẩy Trác Viễn về phía sau, trước khi đẩy còn không quên đâm một nhát.

Cơ thể Trác Viễn không thể điều khiển té ra đằng sau, vừa hay va phải bóng đen đang đuổi tới, mùi máu tanh thu hút sự chú ý của bóng đen, dường như bóng đen có thêm tứ chi của con người, túm lấy cánh tay của Trác Viễn, khục một tiếng bẻ gãy.

Trác Viễn đau đến mức rống lên: “Lý Lạc Thần đồ khốn nạn! Mày chết không được yên thân!!”

Lý Lạc Thần nhân cơ hội chạy mất, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng mắng chửi đằng sau.

Nhưng cậu ta đến gần phòng ICU thì đột nhiên dừng lại, toàn thân sởn da gà, trong bóng tối ở nơi không xa có một cái bóng khổng lồ đen sì, đó là… một con quái vật bạch tuộc?

Quái vật bạch tuộc mọc đầy xúc tu, những xúc tu đó tùy ý nằm trên mặt đất, dữ tợn và đáng sợ.

Giọng nói của Trác Viễn ở đằng sau đang dần biến mất, tiếng cười quái dị điên cuồng càng ngày càng to, phía trước là một con quái vật bạch tuộc không biết nhảy ra từ đâu…

“Hihihi…”

Lý Lạc Thần quay đầu nhìn bóng đen sau lưng.

Nó đang nhanh chóng đuổi tới bên này, bóng đen đã che hành lang phía sau, Lý Lạc Thần không nhìn thấy bóng dáng Trác Viễn. 

Lý Lạc Thần cắn răng chạy về phía quái vật bạch tuộc. 

Cậu ta nơm nớp lo sợ, xông về phía quái vật bạch tuộc, nhưng đối phương chỉ nhìn cậu ta, không hề tấn công cậu ta.

Lý Lạc Thần vừa chạy vừa nhìn con quái vật bạch tuộc khổng lồ, ngay khi cậu ta sắp chạy qua, bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt, cậu ta phanh lại cũng không kịp, đâm thẳng đầu vào nó.

Lý Lạc Thần bị bóng đen bóp cổ.

Lòng bàn tay tích trữ một ít sương, cậu ta ném về phía bóng đen, không biết là sương quá ít hay là không có tác dụng, trái ngược còn chọc giận bóng đen.

Lý Lạc Thần bị nâng lên không trung, hai chân lơ lửng giãy giụa. 

Trong lúc hoảng loạn, Lý Lạc Thần lấy đạo cụ ném về phía quái vật bạch tuộc, muốn dẫn quái vật bạch tuộc đó qua, tốt nhất là để hai con quái vật đánh nhau.

Nhưng đạo cụ vừa ném qua đó, một cái xúc tu đã đánh trở lại chỗ cậu ta.

“Bùm!”

Tiếng nổ làm cả dãy hành lang chấn động. 

Tiếng nổ rất lớn nhưng hiệu quả tầm thường, thậm chí Ngân Tô còn không cần di chuyển, một người một quái đứng giữa trung tâm vụ nổ cũng chẳng bị thương.

Hiển nhiên thứ Lý Lạc Thần vứt ra chỉ là một món đồ chơi có thanh thế nhưng chẳng có tác dụng gì.

Tuy bóng đen không bị thương nhưng rõ ràng nó lại càng thêm tức giận, túm lấy Lý Lạc Thần mà đập lên tường, xuống đất, lên trần nhà.

Ngân Tô lùi sang bên cạnh, sợ thứ bẩn thỉu bắn vào người mình.

“Bịch!”

Người mấy chục cân đập thẳng xuống đất.

Trong mắt Ngân Tô, bóng đen bắt đầu biến hóa, có màu da và bộ dáng của con người, cô ta ngồi quỳ dưới đất, nhìn thi thể Lý Lạc Thần bằng vẻ mặt điên cuồng, lẩm bẩm nói một mình: “Bé cưng thích, bé cưng thích, mang về cho bé cưng, bé cưng của tôi thích ăn đồ tươi nhất.”

Ngân Tô: “…”

Có phải là tươi quá rồi không?

À mà, một người… quái vật lớn chừng này đứng ở đây, cô nhìn tôi một cái đi?

Bình Luận (0)
Comment