Edit: Fang
Beta: Wendy
Ngân Tô nhìn hồi lâu, con quái vật kia chỉ muốn mang đồ ăn về cho bé cưng, không nhìn cô một cái, phớt lờ cô hoàn toàn.
Hết cách, nếu người ta không chủ động thì mình chủ động vậy.
Ngân Tô đi tới trước mặt quái vật, quái vật vẫn không chút dao động, cô chỉ đành ngồi xổm xuống, áp sát lại nhìn chằm chằm quái vật, như này thì phải nhìn thấy rồi chứ!
Một thứ khổng lồ thế này đến gần, cuối cùng quái vật cũng có chút phản ứng.
Nó ngẩng đầu, khuôn mặt của người phụ nữ lộ ra, trên mặt có hai vệt máu, đôi mắt đỏ ngầu như tẩm máu.
Có lẽ bởi vì tạo hình của Ngân Tô lúc này là dáng vẻ quái vật, cô ta không thấy tạo hình này lạ, đã vậy còn giơ cái thứ trong tay lên, có ý chia sẻ: “Bé cưng của cô cũng đói rồi à?”
Ngân Tô không đổi sắc mặt: “Đúng vậy.”
“Thế cô cũng lấy một ít đi.” Nói xong quái vật liền nhét đồ vào tay Ngân Tô: “Ngon lắm đấy, bé cưng thích nhất, bé cưng thích… Cho bé cưng, cho bé cưng hết, bé cưng sẽ lớn lên một cách khỏe mạnh, bé cưng của tôi… bé cưng của tôi…”
Ngân Tô: “…”
Cô cũng tốt thật đấy!
Ngân Tô không làm phiền quái vật, đợi quái vật nhặt nhạnh xong, thấy nó đứng dậy, cô dọn dẹp rác dưới đất rồi vội vàng đi theo.
Cô muốn xem xem bé cưng của nó là ai.
Quái vật không biến thành bóng đen mà duy trì dáng vẻ của người mẹ, nhưng tốc độ của cô ta vẫn rất nhanh, dường như đang vội quay về cho bé cưng ăn.
Ngân Tô nhìn cô ta đi qua phòng ICU, phòng 209, 208, 207,… Cuối cùng dừng ở phòng 203.
“Bé cưng… Bé cưng…”
Quái vật vừa lẩm bẩm vừa mở cửa, đi vào trong phòng, dừng ở trước một cái nôi.
Ngân Tô thấy cô ta bế đứa trẻ sơ sinh đó lên, trên mặt lộ ra vẻ hiền từ: “Bé cưng, mẹ đến thăm con rồi đây, bé cưng nhìn này, mẹ mang đồ ngon đến cho con, đói rồi phải không… Mẹ biết con đói, toàn là đồ bé cưng thích đấy.”
Quái vật vừa cho ăn vừa bế nó đi ra cửa: “Mẹ đưa con về ăn được không? Mẹ nhớ con lắm, chắc chắn con cũng rất nhớ mẹ nhỉ? Mẹ biết ngay bé cưng nhớ mẹ, chúng ta có thể ở bên nhau vĩnh viễn ngay thôi, không ai có thể tách chúng ta ra…”
Ngân Tô: “??”
Ơ kìa, cô cho con của người khác ăn thì thôi đi, sao lại còn mang nó đi?
Bác sĩ Tô tuyệt đối không cho chép hành vi vừa ăn vừa mang… À đâu, hành vi bắt cóc trẻ em xảy ra!
Thế là bác sĩ Tô tận chức tận trách đã ngăn quái vật lại.
Tính cách quái vật cũng khá tốt, trái lại còn quan tâm đến cô: “Cô vẫn chưa tìm thấy bé cưng của cô sao? Thế cô phải mau lên, nếu gặp phải bác sĩ thì phiền phức đấy, bác sĩ sẽ không cho chúng ta mang bé cưng đi đâu.”
Lúc nhắc đến bác sĩ, rõ ràng quái vật có hơi căng thẳng, đôi mắt liếc ngang liếc dọc, chỉ sợ bác sĩ từ đâu nhảy ra.
Bác sĩ Tô mỉm cười, mở miệng bắt đầu nói bừa: “Liệu có khả năng nào, đứa cô đang bế là bé cưng của tôi không?”
Quái vật lật mặt ngay, giọng nói cất cao: “Cô nói linh tinh gì vậy! Đây là bé cưng của tôi! Cô muốn giành bé cưng với tôi… Sao cô có thể giành bé cưng với tôi… Tại sao cô lại giành bé cưng với tôi!!”
Quái vật càng nói càng hung dữ.
Ngân Tô: “Tại sao cô lại bắt cóc bé cưng của tôi?”
Quái vật: “Không ai có thể chia tách tôi và bé cưng, đây là bé cưng của tôi.”
Dường như một người một quái đều không nghe đối phương nói.
“Người muốn giành bé cưng với tôi đều là người xấu!” Quái vật chảy huyết lệ, giọng nói khàn khàn: “g**t ch*t cô… g**t ch*t cô thì không còn ai giành bé cưng với tôi nữa! Hihihi…”
Quái vật vừa khóc vừa cười, cộng thêm huyết lệ không ngừng chảy xuống, khỏi cần nói kinh dị đến nhường nào.
Ngân Tô lười nói nhảm, giơ tay túm tóc quái vật, đập đầu cô ta vào bức tường bên cạnh.
“g**t ch*t cô! g**t ch*t cô!!” Quái vật gào thét, hoàn toàn không quan tâm đến tóc mình đang bị túm, cơ thể vặn vẹo theo kiểu một con người bình thường không thể nào làm được, muốn tấn công Ngân Tô.
Sự lạnh lẽo thấu xương ập thẳng vào mặt, khuôn mặt hung dữ của quái vật phóng to trước mắt cô.
Thấy cái đầu quái vật kéo dài như mì sợi sắp va vào Ngân Tô, một cái xúc tu ở bên cạnh lao ra quấn lấy cổ quái vật, giật nó ra đằng sau.
Cái đầu của quái vật đột nhiên cách xa Ngân Tô, nhưng Ngân Tô vẫn đang túm tóc quái vật, thế là hình thành cục diện giằng co.
Quái vật vị hai nguồn sức mạnh kéo lấy, tựa như một quả bóng cao su bị kéo giữa không trung vậy.
Ngân Tô rút ống thép ra, chém về phía đầu quái vật.
“Á!”
Quái vật phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Ống thép chưa chém trúng đầu quái vật, nó tự cắt tóc của mình, cơ thể bay về phía xúc tu, ống thép chém vào bả vai nó.
Ngân Tô nhanh tay lẹ mắt lấy đứa trẻ sơ sinh trong lòng quái vật về, quái vật giằng co một lúc, cuối cùng vẫn phải buông tay.
“Cô là bác sĩ!! Cô là bác sĩ đáng chết!!” Không biết quái vật nhận ra Ngân Tô thế nào, tự nhiên hét toáng lên.
“Aiya, để cô phát hiện mất rồi.” Ngân Tô ném đứa trẻ vào vào nôi: “Thế thì hết cách, chỉ đành g**t ch*t cô thôi.”
Quái vật: “…”
Rõ ràng quái vật có hơi sợ bác sĩ, cơ thể cô ta hóa thành bóng đen, cái đầu bị xúc tu túm lấy cũng hóa thành bóng đen, lách ra ngoài qua kẽ hở.
Quái vật muốn đi ra khỏi cửa.
Nhưng nó va vào cửa liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, bóng đen rơi từ trên không xuống, biến về hình dáng con người.
Quái vật nhìn cửa phòng, chỉ thấy trên cánh cửa có chi chít chìn chịt những sợi tơ màu đen, chúng nó đan vào nhau thành một tấm lưới, lan ra cả bức tường bên cạnh, gần như là giăng kín khắp cả căn phòng.
“…”
Đây là thứ quái quỷ gì!!
Ý nghĩ này vừa vụt qua trong đầu quái vật, da đầu lại lên cơn đau, cơ thể bị kéo ra đằng sau, nó gào thét giãy giụa nhưng lại bị ống thép gõ lên đầu, vỡ đầu chảy máu ngay tại chỗ.
Ngân Tô giữ quái vật trên bàn thay tã, hung dữ hỏi: “Tại sao cô lại bắt cóc đứa trẻ?”
“Bắt cóc?” Khuôn mặt quái vật toàn là máu, sắc mặt hung dữ, run rẩy hét lên: “Đây là bé cưng của tôi, là bé cưng của tôi! Là mấy người bắt cóc bé cưng của tôi!”
Bắt cóc bé cưng của nó?
Ngân Tô hỏi quái vật: “Cô dựa vào đâu mà nói nó là bé cưng của cô, cô có chứng cứ gì?”
Quái vật không hề nói lý: “Nó chính là bé cưng của tôi, cần gì chứng cứ? Các người là bọn bắt cóc! Bọn bắt cóc! Các người mới là bọn bắt cóc! Bắt cóc bé cưng của tôi… Bé cưng của tôi, bé cưng…”
“Được được được.” Ngân Tô không muốn tranh cãi vấn đề này với quái vật: “Coi như là bé cưng của cô, thế ai đã bắt cóc bé cưng của cô?”
Quái vật đột nhiên yên tĩnh lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Ngân Tô, mũi nhọn chỉ thẳng vào cô: “Cô… Là cô, là cô bắt cóc bé cưng của tôi!!”
“…” Nếu không phải mình vừa mới đến thì cũng muốn tin cô ta luôn rồi.
“Cô trả bé cưng cho tôi!” Quái vật vươn cổ muốn tấn công Ngân Tô: “Các người là bọn bắt cóc! Bọn bắt cóc!”
Quái vật chỉ biết lặp đi lặp lại mấy câu này, Ngân Tô không hỏi được gì, không muốn nghe cô ta la hét phát điên nữa, giải quyết cô ta để căn phòng khôi phục vẻ yên tĩnh.