Edit: Fang
Beta: Wendy
Ô Bất Kinh bị kéo vào trong phòng, người ngã xuống đất, người phụ nữ nhảy qua, cưỡi lên người cậu ta, hai tay gắt gao bóp lấy cổ, ý muốn b*p ch*t cậu ta.
Ô Bất Kinh ngạt thở đến nỗi trợn trắng mắt, giọng nói kẹt hết trong cổ họng, không phát ra được âm thanh nào.
Quái vật đè trên ngực cậu ta vô cùng lạnh lẽo, nặng nề, cảm giác ngạt thở như thủy triều nhấn chìm cậu ta, cậu ta bắt lấy tay quái vật, muốn kéo nó ra.
Nhưng tay quái vật giống như cái kìm sắt, gắt gao kẹp vào cổ cậu ta, càng giãy giụa thì cảm giác ngạt thở càng mãnh liệt.
Ý thức của Ô Bất Kinh bắt đầu mơ hồ, tầm mắt càng ngày càng tối, khuôn mặt cười gằn đầy tham lam của quái vật cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ô Bất Kinh nén cảm giác ngạt thở kia lại, lấy một cục pin từ trên người ra.
【Cục pin bỏ đi: Tuy là cục pin bỏ đi nhưng nếu chủ nhân sạc pin cho nó thì vẫn có thể sử dụng.】
【Giới hạn sử dụng: Xin đừng dùng quái vật để sạc pin.】
Cậu ta nắm chặt cục pin, cục pin có dòng điện nhỏ vụt qua, trước khi ngất đi, Ô Bất Kinh dùng sức ấn cục pin lên người mình.
“Xẹt xẹt xẹt ——”
Ô Bất Kinh và quái vật đều bị giật điện.
Cách sử dụng của cục pin này không thèm nói lý như vậy đấy, cần phải thông qua bản thân người sử dụng mới có thể truyền điện… Chỉ là người sử dụng không bị giật nhiều như quái vật.
Quái vật bị giật phải buông lỏng tay, Ô Bất Kinh hít lấy không khí tươi mới, làm dịu cơ thể sắp ngất đi.
Ô Bất Kinh rút cục pin, dùng sức đạp quái vật ra, lăn sang bên cạnh.
Quái vật bị giật đơ ra một giây, sau khi bị Ô Bất Kinh đạp ra, nó lập tức phản ứng lại, giơ tay tóm lấy chân Ô Bất Kinh.
Ô Bất Kinh đạp liên hoàn, đạp tay của quái vật ra.
Cơ thể quái vật vẫn còn hơi tê, không đứng lên được, sau khi bị đạp ra thì lại nhào lên, tóm lấy cả hai chân của Ô Bất Kinh.
Hai bên nằm dưới đất giằng co, Ô Bất Kinh vừa kéo quần vừa run rẩy hét lên: “Đừng kéo quần của ta! Mi là lưu manh à!!”
Quái vật cười gằn túm lấy quần cậu ta mà bò lên người cậu ta.
“Rầm!”
Ô Bất Kinh nghe thấy tiếng đạp cửa, một giây sau, quái vật vẫn đang bò trên người cậu ta đột nhiên bị kéo ra, hai tay quái vật túm lấy chân cậu ta, móng tay cào rách quần, để lại hai vết cào trên chân.
Ô Bất Kinh vội vàng dùng kỹ năng cho bản thân, vết thương trên chân nhanh chóng khép lại.
Cậu ta dùng sức đạp cái tay vẫn đang túm lấy mình ra, hai chân co lại, lăn một vòng, trực tiếp lăn ra khỏi gầm bàn.
Sau đó cậu ta liền nhìn thấy người kéo chân quái vật, hốc mắt lập tức dâng trào, suýt nữa thì rớt nước mắt, vừa kéo cái quần bị quái vật kéo xuống vừa bò dậy đứng ra sau lưng Ngân Tô.
Ngân Tô nghi ngờ nhìn nhìn Ô Bất Kinh, lại nhìn quái vật: “… Hai người… đang làm gì đấy?”
Ô Bất Kinh cảm thấy ánh mắt của đại lão không đúng lắm, nhưng lúc này cậu ta không nghĩ nhiều đến vậy: “Cô ta muốn giết tôi.”
Ngân Tô: “… Ồ.”
Ngân Tô giải quyết con quái vật, trong phòng không còn quái vật nữa, Ô Bất Kinh ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh: “Tôi còn tưởng là tôi sẽ không gặp được Tô tiểu thư nữa.”
Cậu ta còn tưởng là Tô tiểu thư sẽ không vào phó bản này.
Không ngờ Tô tiểu thư lại vào thật…
Tô tiểu thư yêu tôi!
Ô Bất Kinh cảm thấy mình nên làm thuê cho Tô tiểu thư cả đời, vậy mới có thể báo đáp ơn cứu mạng.
Ngân Tô không hiểu lắm: “Cậu không ngoan ngoãn ở khu nội trú, chạy qua đây làm gì? Gan cậu to lên rồi à?”
Ô Bất Kinh do dự một lát rồi nói: “Khu nội trú cũng chưa chắc đã an toàn nhỉ?”
“Đêm đầu tiên thì có nguy hiểm gì.” Ngân Tô không cảm thấy khu nội trú sẽ nguy hiểm bằng tòa nhà trẻ sơ sinh, quái vật bắt cóc trẻ em không chỉ có một đứa.
Những thứ này gặp được người chơi sẽ chỉ cảm thấy là gặp được đồ ăn cho trẻ, hận không thể giết hết cả đám rồi mang về cho bé cưng của bọn họ.
Chẳng phải đây chính là tình yêu của mẹ hay sao.
***
***
Đương nhiên Ô Bất Kinh biết đêm đầu tiên không được tính là nguy hiểm, nhưng chính vì đêm đầu tiên không nguy hiểm lắm nên cậu ta mới dám ra ngoài.
Cậu ta không biết về sau đại lão sẽ tiếp tục ở tòa nhà trẻ sơ sinh hay là đi qua khu nội trú, nhưng cậu ta buộc phải làm rõ, tìm ra một con đường, như vậy sau này đi ra ngoài cũng sẽ nhanh hơn, an toàn hơn.
Điều quan trọng nhất là… Cậu ta phải nói chuyện với đại lão!
Ô Bất Kinh sờ mũi, không trả lời câu kia: “Tại sao Tô tiểu thư có thân phận bác sĩ?”
“Có lẽ là trò chơi yêu tôi đấy.” Ngân Tô lau máu trên tay, cười thành tiếng: “Đây gọi là đãi ngộ đặc biệt.”
Ô Bất Kinh: “…”
Ô Bất Kinh nghĩ nghĩ, một người bị ném vào một bản đồ khác, không có một người chơi nào, đây chắc chắn không phải là yêu, đấy là bị ghim!
Đại lão chính là đại lão.
Bị ghim còn có thể cười được.
Ô Bất Kinh kể những phát hiện ở khu nội trú và tình trạng của người chơi cho Ngân Tô.
“Cậu tìm thấy người chơi phát tấm thẻ cho cậu chưa?”
Ô Bất Kinh lắc đầu: “Những người chơi đó tôi không quen một ai cả… cũng không phát hiện có ai để ý đến tôi.”
“Thế thì phiền phức đấy.” Ngân Tô đồng cảm nhìn cậu ta: “Người đưa cậu vào phó bản nhưng không vào đây, không giết được kẻ đó thì sẽ còn lần thứ hai, lần thứ ba.”
Ô Bất Kinh: “…”
Ô Bất Kinh nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra rốt cuộc là mình đã đắc tội ai.
Nếu Ô Bất Kinh thật sự không đắc tội ai thì tại sao cậu ta lại bị nhắm vào?
Ngân Tô nghĩ đến thông báo toàn cầu, số hiệu của Ô Bất Kinh được lên thông báo với cô hai lần, nếu có đạo cụ nào đó, chỉ cần số hiệu là có thể kéo người ta vào phó bản…
Thế tại sao lại là Ô Bất Kinh?
Mùa tỏ tình… Phó bản Mùa tỏ tình, vì cô mời mọi người nên số hiệu trùng lặp quá nhiều.
Tuy Trần Phong, Ly Khương đều gặp lại cô lần nữa.
Nhưng có một lần Trần Phong, Ly Khương là Chung cư Kim Điển, phó bản đó không phải là phó bản tử vong, không có thông báo.
Thế nên Ly Khương và cô cùng thông báo chỉ có hai lần.
Là phó bản Mùa tỏ tình.
Người sử dụng đạo cụ này, có lẽ là muốn xác nhận từng người một.
Chỉ cần cô xuất hiện và qua ải thì có thể xác định bọn họ có liên lạc riêng, là có quen biết.
Điều tra cô không dễ, có thể ra tay từ những người khác…
Thế nên về sau Ly Khương và Tạ Bán An cũng có khả năng sẽ nhận được tấm thẻ, còn về Ngu Chi… Đấy là lần đầu tiên mình và cô ta tiếp xúc với nhau, hơn nữa bây giờ bên cạnh cô ta còn có một người gỗ, khả năng cô ta nhận được tấm thẻ không cao bằng hai người kia.
Còn về những người khác…
Ngân Tô cũng không cảm thấy cái đạo cụ kéo thẳng người ta vào phó bản này có thể sử dụng không giới hạn được, bọn họ sẽ không tùy tiện dùng cho người không quan trọng.
Nhưng…
Tại sao cứ phải tìm cô nhỉ?
Tìm cô làm cái gì?!
Muốn tìm cô, tại sao không trực tiếp kéo cô vào phó bản, có gì thì nói thẳng mặt chẳng phải tốt hơn sao?
Chẳng lẽ là sợ ở trong phó bản đánh không thắng mình? Biết rõ mình là ai rồi tính ra tay ở thế giới hiện thực?
“Ô Bất Kinh có phải là tên thật của cậu không?”
“Không phải.” Ô Bất Kinh còn đang nghĩ xem mình đã đắc tội ai, nghe thấy câu hỏi của Ngân Tô, não còn chưa nghĩ đã trả lời theo bản năng.
Ngân Tô hơi bất ngờ.
Dù sao thì trông Ô Bất Kinh cũng ngốc ngốc, không ngờ lại không dùng tên thật.
“Tô tiểu thư muốn biết tên thật của tôi ư?” Ô Bất Kinh nhận ra mình vẫn chưa chính thức giới thiệu bản thân ở thế giới hiện thực.
Ngân Tô tuyệt tình từ chối: “Không muốn.”
“…”
Ô Bất Kinh thấy hơi tiếc.