Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 666

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Ngân Tô nhớ ra hình như bên ngoài vẫn còn mấy người chơi, không tiếp tục nghĩ về chuyện tấm thẻ nữa, ra ngoài xem sao trước.

Cô đi tới căn phòng có tiếng động lớn nhất lúc nãy, bên trong ngổn ngang, giống như bị gió lốc thổi qua vậy, tất cả các vật phẩm đều bị cắt thành mảnh vụn cỡ bàn tay.

Mặt đất có máu, nhưng không nhìn thấy thứ gì giống quái vật hay cơ thể người.

Ô Bất Kinh ló đầu nhìn vào trong, nói với Ngân Tô: “Chắc là nhóm người Khưu Cảnh.”

Vừa nãy Ngân Tô đã biết được tình hình nội bộ giữa các người chơi từ chỗ Ô Bất Kinh. 

Khưu Cảnh, Dư Bách Sơ, hai người này tụ tập thành hai đội ngũ, Dư Bách Sơ có 7 người, Khưu Cảnh có 9 người.

Ba người ở phòng Ô Bất Kinh không gia nhập.

Còn có người chơi mới bắt đầu đã chém người ta.

Ban ngày tử vong hai người, còn bốn người đơn độc hành không gia nhập phe nào cả.

Ngân Tô ra khỏi phòng: “Cậu qua đây với bọn họ à?”

“Không phải, tôi qua đây với một người chơi cùng phòng.” Ô Bất Kinh nói: “Vừa nãy bọn tôi lạc mất nhau rồi…”

“Còn có ai qua đây nữa?”

Ô Bất Kinh: “Chắc là có người của Dư Bách Sơ, bọn họ ra khỏi khu nội trú từ nhà vệ sinh, tôi đã đi theo nhưng chưa từng đụng mặt bọn họ.”

“Nửa đêm nửa hôm náo nhiệt vậy.”

Ngân Tô cảm thán một câu, quay người đi xuống tầng chuẩn bị tan làm.

Cô chỉ cần xác nhận lúc đi kiểm tra trẻ sơ sinh vẫn ở trong phòng là được, kiểm tra xong có ra sao thì cũng chẳng liên quan đến cô nữa.

Dù sao cũng đâu có nói cô cần phải trực đêm.

Ban đêm trẻ em bị bắt cóc thì liên quan gì đến cô chứ?

Ngân Tô và Ô Bất Kinh xuống đến tầng hai, vừa qua khúc rẽ thì nhìn thấy một người chơi xách đao chém đầu quái vật. 

“Giản Kỳ Hoa.” Ô Bất Kinh tiến lên một bước, nhỏ giọng nói với Ngân Tô. 

Lúc thăm con Ngân Tô đã gặp người đàn ông này nhưng không biết anh ta tên là gì.

Một bên khác, Giản Kỳ Hoa nắm lấy đầu quái vật, trường đao đặt ngang trên cổ nó kéo một cái, cổ quái vật trực tiếp bị cắt đứt.

“!!”

Wow, chém nhanh đấy.

Giản Kỳ Hoa ném quái vật đi, quay đầu nhìn về phía cầu thang, ánh mắt trực tiếp bỏ qua Ô Bất Kinh, dừng trên người Ngân Tô. 

Anh ta cẩn thận nhìn áo blouse dính máu trên người Ngân Tô, sau đó ánh mắt chuyển lên người Ô Bất Kinh, anh ta cau mày, có lẽ là nhất thời không hiểu tại sao hai người này đứng cùng nhau.

Một người chơi như Ô Bất Kinh tại sao lại đi theo một NPC…

Trông cũng không giống như là bị cưỡng ép.

Chẳng lẽ là nhận được nhiệm vụ?

Hai bên im lặng nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.

Giản Kỳ Hoa nắm chặt đao trong tay, ước chừng thực lực của NPC đối diện, cô là bác sĩ của tòa nhà trẻ sơ sinh, lúc thăm con cô đối phó với những NPC bà mẹ kia dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa cô khiến anh ta có cảm giác không lành…

Tại sao cô không nói chuyện?

Trong tình huống bình thường, NPC gặp được người chơi, hoặc là trực tiếp động thủ, hoặc là sẽ lập tức khiển trách, nói vài lời uy h**p hoặc là phát nhiệm vụ.

Tại sao cô im lặng đến vậy?

Giản Kỳ Hoa thấy Ngân Tô mãi không nhúc nhích, cũng không định lên tiếng, anh ta thử lùi về sau hai bước, người đối diện vẫn chỉ nhìn anh ta.

Giản Kỳ Hoa lùi về sau một mét, thấy người đối diện vẫn không có phản ứng, anh ta xách đao đi về phía ngược lại.

Ngân Tô: “Haiz, anh ta không muốn chào hỏi tôi.”

Ô Bất Kinh: “???”

Ô Bất Kinh nhìn một thân đầy máu của đại lão, ai dám tùy tiện chào hỏi cô chứ?

Ngân Tô tiếp tục đi xuống tầng, Ô Bất Kinh vội vàng đi theo, đêm nay cậu ta tính đi theo Ngân Tô, ngày mai rồi về khu nội trú, chỉ cần quay về trước khi bác sĩ kiểm tra phòng là được. 

Ngân Tô xuống đến tầng một, vào phòng phân phối điện trước, không biết phòng phân phối điện đã bị thứ gì phá hoại, vẫn đang xẹt xẹt b*n r* tia lửa.

Vốn định tạo dựng hoàn cảnh sáng sủa cho đồng bọn, bây giờ xem ra là không được rồi.

Ngân Tô đóng cửa lại, sau đó nhớ ra, cô đi đâu để ngủ nhỉ?

Không ai nói cho cô mà!

Bác sĩ Lý… Xin lỗi, tôi không nên giết anh sớm như vậy!

***

***

Ngân Tô không tìm thấy phòng nghỉ, tính nghỉ tạm ở phòng làm việc một đêm. Ô Bất Kinh tự tìm một góc mà ngồi, tiếp tục nói cho Ngân Tô về những manh mối cậu ta kiếm được ở bên kia.

Ngân Tô chưa đi qua khu nội trú, manh mối bên đó cô không biết một cái nào, mà quả thực cô cũng cần biết đám bà mẹ này có tình trạng ra sao.

“Thế mọi người tìm thấy thứ để thay thế sữa mẹ chưa?”

Ô Bất Kinh: “Chưa… Nhưng chắc là máu của người chơi có thể thay thế sữa mẹ.”

Đây là kết quả cuối cùng sau khi bọn họ thảo luận. 

Nhưng dùng máu thay thế sữa mẹ chắc chắn không phải thượng sách.

Ngân Tô gối đầu lên hai tay, tiện miệng nói: “Liệu có khả năng sữa mẹ của NPC cũng được không, xin của bọn họ một ít đi.”

Ô Bất Kinh nhớ ra những NPC kia cũng trực tiếp cho bú… Quả thực bọn họ có sữa.

Nhưng phải xin như thế nào?

Ô Bất Kinh cảm thấy ‘xin’ của đại lão không phải là trực tiếp lấy.

Ngân Tô ở một bên sột sột soạt soạt tìm kiếm một hồi, sau đó Ô Bất Kinh cảm thấy mình bị thứ gì đó đập trúng, cậu ta nhặt thứ đó lên, là một tờ giấy.

Sau đấy Ngân Tô không nói chuyện nữa, căn phòng im lặng như tờ.

Bên ngoài thỉnh thoảng lại có tiếng động của người chơi, Ngân Tô hoàn toàn không có ý định đi xem, Ô Bất Kinh cảm thấy đại lão ở đây rất an toàn, cậu ta nắm bắt thời gian ngủ một giấc.

Trời vừa sáng là Ô Bất Kinh rời đi, trước khi đi còn không quên dùng thuật trị liệu cho Ngân Tô. 

***

***

“Ý…” Giang Phù vào phòng làm việc thấy Ngân Tô ở trong, kinh ngạc nói: “Sao cô tới sớm thế? Không phải là cả đêm không về đấy chứ?”

Ngân Tô chống cằm, uể oải: “Đúng vậy.”

“Ở đây không cần liều mạng như vậy, đến giờ tan làm thì cứ tan làm.” Giang Phù cười nói: “Chỗ chúng ta chính là một nơi đục nước béo cò, không ai quản lý đâu.”

“Ừ, cô nói đúng.” Ngân Tô gật đầu công nhận, sau đó trượt ghế về phía Giang Phù: “Hôm qua bác sĩ Lý nói với tôi là có 55 đứa trẻ sơ sinh, tôi đếm mấy lần cũng chỉ thấy 44 đứa. Có phải là ở đâu còn phòng bệnh, tôi để sót rồi hay không? Sẽ không ảnh hưởng đến công việc của tôi chứ?”

Giang Phù quay đầu, ánh mắt hơi kỳ quái: “Bác sĩ Lý nói với cô là có 55 đứa?”

“Đúng thế.” Ngân Tô gật đầu: “Bác sĩ Lý cũng đâu thể lừa tôi?”

Giang Phù ngượng ngùng cười một tiếng: “Có lẽ bác sĩ Lý trêu cô đấy, bây giờ tòa nhà chúng ta chỉ có 44 đứa trẻ sơ sinh.”

“Bây giờ? Thế trước đấy thì không chỉ 44?”

Giang Phù ngoắc ngoắc tay với Ngân Tô, hạ thấp giọng nói: “Chẳng phải hôm qua tôi nói với cô là có quái vật bắt cóc trẻ em hay sao? Có một vài đứa bị bắt cóc đấy.”

“Không báo cảnh sát à?”

“Báo cảnh sát?” Giang Phù nghi hoặc một lát, sau đó bỏ qua vấn đề này: “Dù sao thì những quái vật đó rất đáng sợ, ban đêm cô kiểm tra phòng phải cẩn thận chút.”

Trong ý thức của quái vật, căn bản không tồn tại khái niệm báo cảnh sát. 

Ngân Tô đổi cách hỏi khác: “Thế những đứa bị bắt cóc thì không ai quan tâm sao?”

Giang Phù nhún vai, không chút để tâm: “Đây không phải là chuyện mà nhân viên nhỏ như chúng ta nên quan tâm, làm tốt chuyện của mình là được rồi.”

Trông Giang Phù có vẻ thật sự không biết những đứa trẻ bị bắt cóc kia đã đi đâu.

Ngân Tô lại hỏi thêm vài vấn đề, cái gì Giang Phù nói được thì đều nói, cái gì không muốn nói thì trực tiếp đánh trống lảng, nếu không thì dùng cái câu ‘cô ở đây thêm một thời gian là biết’ để xua đuổi cô.

Bình Luận (0)
Comment