Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 667

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Ngân Tô kiểm tra phòng buổi sáng rất dễ, y tá cô mang theo còn không cần dùng đến, tất cả các đứa trẻ đều ở đây… Cũng không tính là đều ở đây, thiếu mất bốn đứa.

Nhưng Ngân Tô không nhìn thấy cái nôi nào trống, trên nôi đều có trẻ, thế nên Ngân Tô cho là bọn chúng đều ở đây.

Ngân Tô còn phát hiện có một số trẻ sơ sinh béo tốt lên không ít, giống như đứa trẻ ăn máu thịt của mẹ hôm qua vậy.

Xem ra đêm qua những đứa này đều được cho ăn.

Ngân Tô đi xem mấy đứa phòng ICU.

Ngân Tô vừa bước vào bọn chúng liền im lặng, tám cái nôi không thiếu cái nào.

“Tốt lắm, hôm nay cũng rất ngoan.” Ngân Tô hài lòng đi một vòng quanh phòng: “Nếu mấy nhóc cứ ngoan như vậy thì ta sẽ thích mấy nhóc lắm đấy.”

Các bé quái vật: “…”

Ai cần cô thích!

“Mấy nhóc không thích ta sao?” Ngân Tô thì không định bỏ qua cho bọn chúng: “Mau nói thích ta đi.”

Các bé quái vật: “???”

Cô điên rồi!

Tại sao mẹ vẫn chưa đến!!

g**t ch*t cô!!

Ngân Tô ép các bé quái vật nói thích cô, dưới sự uy h**p của bác sĩ, bọn chúng cũng không dám phản kháng, ngay cả đứa bị khâu miệng cũng bị ép phải bắn tim.

【Giành lấy sự yêu thích của trẻ sơ sinh là chức trách của bác sĩ khoa sơ sinh.】

Thích nói ra bằng lời chẳng nhẽ không tính là yêu thích?

Ngân Tô cho là có tính.

Kiểm tra phòng xong Ngân Tô không còn việc gì nữa, tiếp theo sẽ là đợi các bà mẹ đến thăm con.

***

***

Một nơi khác.

Ô Bất Kinh về phòng bệnh, phát hiện Tuân Hướng Tuyết đã trở lại, đang ngồi nói chuyện với dì Lương, thấy cậu ta về, Tuân Hướng Tuyết vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Đêm qua bọn họ lạc mất nhau, Tuân Hướng Tuyết còn tưởng là Ô Bất Kinh chết chắc rồi cơ.

Dù sao thì cậu ta thật sự không chịu được đòn, bất kể là gặp phải người chơi hay quái vật thì đều nguy hiểm.

Không ngờ cậu ta lại an toàn trở về!

Đêm qua có không ít người đi vào tòa nhà trẻ sơ sinh, lúc này đa số đều đã trở về 

Bên Khưu Cảnh chết mất hai người, giành được manh mối gì thì không biết.

Bên Dư Bách Sơ cũng chết mất một người. 

Ban đêm tòa nhà trẻ sơ sinh có quái vật đi lang thang, tin tức quái vật gặp người chơi là sẽ tấn công cũng được người chơi lan truyền.

Mà đêm qua khu nội trú cũng chết mất một người. 

Là một người chơi mới, chết ở hành lang, trạng thái tử vong có chút tương tự với người chết trong nhà vệ sinh, bị thứ gì đó cắn xé.

Hiện giờ người chơi đã chết sáu người, còn hai mươi người.

Đêm qua dì Lương ở khu nội trú, dì ấy nói là đã nghe tiếng tiếng khóc của trẻ sơ sinh, nhưng không hề nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh nào. Sau khi nghe thấy tiếng khóc là sẽ bắt đầu nhớ con.

Một khi nhớ con, tiếng khóc sẽ càng to.

“Nếu cứ nhớ như vậy, có phải đứa con sẽ xuất hiện hay không?”

“Có khả năng.”

“Thế nên cái quy tắc nhìn thấy con thì đừng nhớ nữa là đúng?”

Dì Lương: “Khả năng là đúng, cũng có khả năng là sai, rất nhiều quy tắc có điều kiện tiên quyết, vào lúc nào đấy nó đúng, nhưng vào lúc khác nó lại là sai.”

Tuân Hướng Tuyết xoa khuôn mặt trắng bệch của mình: “Mọi người nói xem, chúng ta sẽ chết trong phó bản này thật ư?”

Dì Lương: “Cháu thấy cháu có năng lực vượt qua phó bản tử vong không?”

Tuân Hướng Tuyết lắc đầu: “Không có.”

Dì Lương nở nụ cười với Tuân Hướng Tuyết, thế thì còn hỏi làm gì, bây giờ bọn họ chỉ đang cố gắng giãy giụa, chẳng qua là không muốn bỏ cuộc, hi vọng vào một cơ hội sống mong manh mà thôi.

Dường như sắc mặt Tuân Hướng Tuyết lại càng tái thêm cô ấy nhìn Ô Bất Kinh đang không nói chuyện: “Ô tiên sinh, cậu đang nghĩ gì thế?”

Ô Bất Kinh lắc đầu: “Không có gì.”

Cậu ta lấy một tờ giấy nhàu nhĩ ra: “Đây là quy tắc của bác sĩ ở tòa nhà trẻ sơ sinh, chắc là có một ít tác dụng.”

Dường như những quy tắc này đều nhằm vào bác sĩ, nhưng thực ra đối với người chơi cũng có giá trị tham khảo.

Chẳng hạn như là không được ở với trẻ sơ sinh quá lâu… Hôm qua bọn họ đã tận mắt nhìn thấy một NPC bị cắn ra nông nỗi đó.

Trẻ sơ sinh biết ăn mẹ của mình.

Tuân Hướng Tuyết kinh ngạc: “Ô tiên sinh kiếm được ở đâu vậy?”

Ô Bất Kinh: “…” Đại lão đưa đấy.

Sáng nay lúc trước khi đi, cậu ta hỏi Tô tiểu thư là có được nói cho người khác hay không, Tô tiểu thư nói là tùy cậu ta, cho cậu ra rồi thì chính là đồ của cậu ta.

Cậu ta không thể ở tòa nhà trẻ sơ sinh mãi, ở khu nội trú phải hành động cùng với Tuân Hướng Tuyết và dì Lương, manh mối này cậu ta phải nói cho bọn họ.

Nhưng tìm được như thế nào thì Ô Bất Kinh không nói, tùy tiện kiếm cớ cho qua.

Tuân Hướng Tuyết và dì Lương cũng không nghi ngờ, chỉ cảm thán cậu ta may mắn.

***

***

Tiếp theo chính là bác sĩ kiểm tra phòng, uống thuốc. 

Không biết hôm qua dì Lương nhận được thông tin từ đâu, trước khi bác sĩ tiến vào, dì ấy đã nói cho bọn họ biết thuốc màu lam không được uống, màu đỏ thì được.

Nhưng làm thế nào để tránh thì vẫn phải dựa vào bản thân. 

Ô Bất Kinh không thể giấu thuốc, cuối cùng cậu ta vẫn lựa chọn vừa uống thuốc vừa dùng kỹ năng, tác dụng của thuốc không có gì ngoài việc tăng trạng thái, kỹ năng của cậu ta có thể thanh tẩy trạng thái, trung hòa lẫn nhau thì cũng tương đương với không uống.

Sáng nay khá may mắn, bác sĩ kiểm tra phòng bọn họ trước, ba người vẫn còn thời gian đi ra nhà ăn ăn cơm.

Một mình Ô Bất Kinh không thể lấy được sữa của NPC nên lúc ăn cơm cậu ta đã nói cho hai người về thứ thay thế sữa mẹ.

Tuân Hướng Tuyết: “Như thế có được không?”

Dì Lương: “Chắc là được, nhưng phải cẩn thận chút, không được để những bác sĩ và y tá kia phát hiện. Còn phải đề phòng người chơi, chắc hẳn hành vi này cũng được coi là khác thường, bị người chơi tố cáo cũng sẽ có nguy hiểm.”

“Thời gian thăm con vào khoảng mười một giờ, bây giờ vẫn sớm, còn thời gian.” Tuân Hướng Tuyết nói: “Chúng ta có thể thử xem sao.”

Ba người nhanh chóng ăn xong cơm rồi quay về phòng bệnh. 

Ô Bất Kinh vừa không biết đánh nhau vừa không có kỹ năng khống chế, cộng thêm việc NPC toàn là nữ, cậu ta cũng không dám ra tay, thế nên cậu ta phụ trách canh chừng ở bên ngoài. 

Quá trình có chút nguy hiểm nhưng không sao, may mà kiếm được ba phần sữa mẹ.

Bọn họ vừa ra khỏi phòng bệnh đã có y tá vội vàng chạy tới, cản bọn họ lại, vẻ mặt không thân thiện nhìn chằm chằm bọn họ: “Mấy người đang làm cái gì?”

Dì Lương: “Lê la tán dóc, không được à?”

Y tá quan sát bọn họ rồi nhìn vào trong phòng bệnh, mấy bệnh nhân nằm trên giường nghỉ ngơi, không nhìn ra điều gì khác thường. 

“Không được làm loạn đấy nhé.” Y tá không cam tâm, để lại một câu rồi quay người rời đi.

Đợi y tá đi xa, Tuân Hướng Tuyết lên tiếng: “Sao y tá lại đột nhiên xuất hiện?”

Dì Lương nhìn về phía hành lang, ngoài NPC ra còn có người chơi, có lẽ là do y tá đi tới, có người đang quan sát bọn họ, cũng có người không nhìn qua bên này.

Không biết là y tá phát hiện điều bất thường hay là có người tố cáo bọn họ.

Dì Lương lắc lắc đầu, không nói chuyện, gọi bọn họ rời khỏi đây trước.

“Hình như vú của tôi căng lên…”

“Ngực tôi cũng hơi khó chịu, cứ nặng nặng thế nào ấy.”

“Không phải chứ, tôi là một thằng đàn ông mà!! Quá đáng… Đúng là quá đáng!!”

“Cái này thì tính là gì, ít nhất đứa trẻ của phó bản này đã sinh ra rồi, trước đây tôi có một phó bản được trải nghiệm mang thai quỷ kia kìa.”

“Trò chơi ghê tởm quá! Tôi thà đi chết còn hơn là cho mấy thứ kia bú!!”

Đi qua hành lang, một vài cuộc đối thoại bay vào tai bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment