Edit: Fang
Beta: Wendy
Ba người nhìn nhau một cái, dì Lương nói: “Tách ra đi xem xem.”
Ba người tách ra đi một vòng rồi mới về phòng bệnh.
“Có một số người chơi hình như đã có sữa, không kể nam nữ…”
“Bọn họ tạm thời không cần lo về chuyện sữa mẹ nữa… Đây tính là chuyện tốt nhỉ.” Tuân Hướng Tuyết cúi đầu nhìn ngực mình: “Tôi không có cảm giác gì.”
Ô Bất Kinh giơ tay ấn ấn ngực mình: “Tôi cũng không có.”
Tuân Hướng Tuyết: “Tại sao chỉ có một số người chơi có? Bọn họ đã làm gì?”
Ô Bất Kinh: “Liệu có phải là do những viên thuốc kia không?”
Dì Lương vuốt vuốt mái tóc xoăn, đưa ra một khả năng khác: “Cũng có thể là đồ ăn ở nhà ăn có vấn đề, tối qua kiểm tra phòng xong, tôi thấy những người đó đều có thời gian đi nhà ăn.”
“Bác sĩ cố ý kiểm tra phòng vào giờ cơm, không cho người chơi đi nhà ăn, tôi cũng cảm thấy khả năng là do đồ ăn cao hơn.” Tuân Hướng Tuyết nói.
Cho con ăn cần có sữa mẹ, người chơi căn bản chưa từng mang thai sinh con, tất nhiên là không có, thế thì chỉ có thể kiếm bằng cách khác.
Dì Lương: “Sáng nay chúng ta cũng đã đi nhà ăn, nếu đồ ăn có vấn đề thì cơ thể chúng ta cũng sẽ có phản ứng nhanh thôi, đợi xem sao đã.”
Ô Bất Kinh do dự hỏi: “Nếu có thật thì chúng ta sẽ phải…”
“Chút chuyện này tính là gì.” Dì Lương nói: “Còn hơn là mất mạng.”
“…” Ô Bất Kinh nghĩ nghĩ, hình như cũng có lý.
***
***
Ngân Tô làm biếng trong phòng làm việc, gần đến giờ thăm con mới ra ngoài nghênh đón các bà mẹ.
Giống như hôm qua, y tá đưa bọn họ đến chỉ yêu cầu cô đưa các bà mẹ trở lại không được thiếu một ai, không có yêu cầu nào khác.
Ngân Tô phát hiện hôm nay chỉ còn 43 người mẹ.
Người chơi thiếu mất sáu người, NPC thiếu mất ba người.
Tiếc rằng trẻ sơ sinh cũng thiếu mất bốn đứa, hiện nay chỉ còn bốn mươi đứa, thế nên vẫn sẽ có người mẹ không có con.
Ngân Tô dẫn bọn họ lên tầng, phát quần áo bảo hộ theo quy trình hôm qua.
Lúc phát cho Giản Kỳ Hoa, ánh mắt anh ta dừng ở thẻ tên của Ngân Tô: “Bác sĩ Tô.”
“Người mẹ này có vấn đề gì không?” Ngân Tô mỉm cười.
“Cô là người chơi phải không?”
Vấn đề này của Giản Kỳ Hoa lập tức thu hút mọi ánh nhìn của người chơi, ngay cả những người chơi đã lấy quần áo bảo hộ đi trên hành lang cũng đứng lại.
Người chơi? Đây không phải là một NPC bác sĩ ư? Sao có thể là người chơi…
Tại sao Giản Kỳ Hoa lại hỏi vấn đề này?
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy bác sĩ kia cười rạng rỡ, thừa nhận vô cùng thẳng thắn: “Đúng vậy.”
Các thể loại ánh mắt hoảng hốt, kinh hãi, không thể tin được đều dừng trên người Ngân Tô.
Người chơi?
Người chơi!?
“Cô là người chơi?”
Người chơi nào cũng gắn một dấu hỏi chấm khổng lồ trên đầu, bị thông tin nặng ký này làm cho ngơ luôn.
“Đùa cái gì vậy? Sao cô ta là người chơi được…”
“Nhưng cô ta đã thừa nhận rồi mà, cô ta biết người chơi là gì.”
Đối với những NPC khác, cái từ ‘người chơi’ không có bất cứ tác dụng nào, bọn họ nghe thấy cũng sẽ lược bỏ.
Nhưng cô đã trả lời vấn đề này…
“Nói không chừng là NPC đặc biệt… Chẳng hạn như nội gián gì đó, dùng để mê hoặc chúng ta.”
“Nếu là nội gián, chẳng phải là nên ở cùng chúng ta từ ngày đầu tiên hay sao?”
“Khu nội trú vừa tròn 26 người chơi, nếu cô ta là người chơi thì chẳng phải là 27… Phó bản số lẻ! Phó bản tử vong lại còn số lẻ… Sống nổi không?”
“Sao Giản Kỳ Hoa lại biết?”
Giản Kỳ Hoa không kinh ngạc chút nào, dường như chỉ là xác thực một suy đoán của anh ta, nhận lấy quần áo bảo hộ trong tay Ngân Tô, đi vào bên trong.
Ngân Tô mỉm cười, vẫy tay với những người còn lại: “Chào mọi người nha.”
“…”
Chào cái gì?
Ngân Tô chào hỏi xong, một giây sau liền nhập vai bác sĩ: “Người tiếp theo.”
Mọi người: “…”
Đùa, cô lật mặt nhanh vậy sao?
“Mau lên, thời gian không nhiều đâu.” Ngân Tô thúc giục bọn họ, nhân tiện đề phòng bọn họ lôi kéo làm quen: “Tuy chúng ta đã nhận ra nhau nhưng tôi sẽ không châm chước cho mọi người đâu, dù sao thì bây giờ tôi là một bác sĩ tận tâm và trách nhiệm.”
Mọi người: “…”
Đội ngũ lại bắt đầu di chuyển.
Người chơi nào nhìn cô cũng lộ ra ánh mắt khó hiểu, hoang mang, kinh hãi và hoài nghi, Ngân Tô bình tĩnh như thường, phát quần áo bảo hộ trong tay.
Thân phận khác nhau, tất nhiên nhiệm vụ cũng khác.
Đến Ô Bất Kinh lấy quần áo bảo hộ, cậu ta nắm tay làm tư thế cổ vũ, Ngân Tô không hiểu cậu ta cổ vũ cho cô hay là cổ vũ cho bản thân cậu ta.
Nhưng Ô Bất Kinh cũng không nói gì, chẳng mấy chốc đã rời đi.
***
***
Chuyện quan trọng bây giờ là thăm con, đối với việc Ngân Tô tự nhiên phơi bày thân phận người chơi, bất kể là tò mò hay nghi hoặc thì mọi người cũng chỉ có thể gác qua một bên trước.
“Con… của tôi đâu?”
Có người chơi vào phòng bệnh thì phát hiện mấy cái nôi thiếu mất một chiếc, cái bị thiếu còn là của mình, lập tức thấy hoang mang rối bời.
Phòng bệnh chỉ rộng chừng đó, mấy cái tủ hoàn toàn không thể giấu được cái nôi.
Cô ta ra khỏi phòng bệnh, chạy thẳng đến chỗ Ngân Tô: “Bác sĩ… Bác sĩ Tô, con của tôi đâu? Tại sao không thấy nữa?”
“Nói không chừng là bị bắt cóc rồi.”
“Bắt… Bắt cóc?” Phùng Phán ngẩn người, tại sao lại bị bắt cóc? Con bị bắt cóc thì cô ta phải làm sao? Cô ta không có con thì phải làm sao?
Ngân Tô lắc đầu thở dài: “Thân làm mẹ mà ngay cả con của mình cũng không trông được, đúng là bất hạnh.”
Phùng Phán: “…”
Đây là do cô ta không trông được ư? Rõ ràng đứa con bị bắt cóc ở đây!! Chẳng lẽ không phải trách nhiệm của bác sĩ và y tá hay sao?
Phùng Phán không biết Ngân Tô rốt cuộc có phải người chơi không, cô ta không tranh luận với Ngân Tô, bình tĩnh lại: “Thế tôi không có con thì phải làm sao? Tìm lại ở đâu?”
Ngân Tô hai tay đút túi, hất cằm về phía trước, nhẹ nhàng nói một câu: “Người bị mất con cũng không chỉ một mình cô, cô có thể đi xem người khác xem sao.”
Người khác?
NPC?
Phùng Phán lập tức quay người đi xem phòng bệnh khác.
***
***
Ô Bất Kinh và dì Lương cùng nhau đi vào phòng ICU, con bọn họ đang nằm trên nôi gào khóc, hai người đều đi về phía con của mình.
Hôm qua để giành con, cậu ta hoàn toàn không nghĩ nhiều, cũng chẳng nhìn kỹ, lúc này nhìn lại, tim Ô Bất Kinh bắt đầu đập thình thịch.
Cậu ta nén nỗi sợ, hít sâu một hơi, bế đứa trẻ lên.
Bé quái vật được cậu ta bế lên thì lập tức ngừng khóc, bắt đầu cười khanh khách, móng vuốt sờ trên người cậu ta, r*n r* áp lại gần ngực cậu ta.
Ô Bất Kinh: “…”
Ô Bất Kinh lúng ta lúng túng lấy một cái bình sữa ra, nhét thẳng vào miệng bé quái vật.
Bé quái vật tự nhiên bị nhét đồ vào miệng, phản ứng đầu tiên của nó là đẩy ra, có lẽ lúc đẩy ra đã nếm được mùi vị, Ô Bất Kinh thấy mắt nó sáng lên, sau đó móng vuốt em lấy bình sữa uống ừng ực.
“…”
Ô Bất Kinh thở phào, nhìn quanh căn phòng.
Cùng phòng bọn họ còn có ba người Khưu Cảnh, Dư Bách Sơ, Giản Kỳ Hoa, lúc này Khưu Cảnh đang cau mày nhìn bé quái vật trên nôi.
Miệng của nó bị khâu lại rồi!!
Khưu Cảnh không biết chuyện này là sao, do dự hai giây, cuối cùng vẫn bế nó lên.