Edit: Fang
Beta: Ưendy
Con của Khưu Cảnh không chỉ bị khâu miệng mà cái đuôi cũng chồng chất vết thương, giống như là bị người ta ngược đãi vậy.
Bệnh viện này đang làm cái gì…
Trong tay Khưu Cảnh cũng có một bình sữa, nhưng bên trong không phải chất lỏng màu trắng sữa mà là chất lỏng hơi bột.
Con của Khưu Cảnh bị khâu miệng, anh ta xé một lỗ ra, nhét bình sữa vào đó.
Còn về việc đứa trẻ có đau không, có thoải mái không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của Khưu Cảnh.
Bé quái vật: “…”
Không thể gỡ hết ra cho nó sao?!
Bé quái vật giơ tay sờ vào khóe miệng, truyền đạt suy nghĩ của mình cho ‘mẹ’.
Có lẽ do mẫu tử đồng tâm, Khưu Cảnh hiểu ý của bé quái vật thật. Anh ta cẩn thận nhìn vết khâu trên miệng bé quái vật, mũi chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn cái là biết làm cẩu thả.
Ai khâu vậy? Tại sao lại khâu miệng nó? Tại sao những bé quái vật khác không có?
Bé quái vật khều Khưu Cảnh, r*n r* muốn biểu đạt ý của mình, gỡ ra gỡ ra mau gỡ ra cho tôi!
Khưu Cảnh: “…”
Vì không biết tại sao bé quái vật lại bị khâu miệng, nhất thời Khưu Cảnh không thể quyết định, nên gỡ ra hay không gỡ? Gỡ ra xong có nguy hiểm thì làm sao?
Nhưng nếu không gỡ…
【Mẹ phải thỏa mãn nhu cầu của con một cách vô điều kiện, tạo cảm giác an toàn ổn định cho con.】
Đây cũng là nhu cầu của con nhỉ?
Nếu không gỡ thì có tính là không thỏa mãn nhu cầu hay không, vậy tức là không tạo cảm giác an toàn cho con.
Con không có cảm giác an toàn sẽ làm gì?
***
***
Ô Bất Kinh quan sát những người còn lại, Dư Bá Sơ và Khưu Cảnh đều kiếm được thứ thay thế cho sữa mẹ, tuy không biết trong bình đựng cái gì nhưng trẻ sơ sinh có vẻ thích.
Còn Giản Kỳ Hoa…
Anh ta đang đút máu cho nó uống.
Ô Bất Kinh không biết đấy là máu của ai, đựng trong bình, Giản Kỳ Hoa bóp cằm đứa trẻ, đổ thẳng vào miệng nó.
“…”
Ô Bất Kinh lại nhích sang bên cạnh, cách xa Giản Kỳ Hoa một chút.
Còn về ba người còn lại, hai người tự có sữa mẹ, đang cân nhắc xem có nên cho bú không.
Người còn lại không có sữa, cũng không tìm thấy vật thay thế, lúc này đang bế đứa trẻ gào thét mà bó tay bất lực, nôn nóng đến mức đầu đầy mồ hôi.
Ô Bất Kinh cúi đầu nhìn bé quái vật trong lòng, bé quái vật vừa uống sữa vừa hài lòng vẫy đuôi, khuôn mặt nhăn nhúm viết rõ hai chữ ‘vui vẻ’.
Ô Bất Kinh phát hiện mắt của bé quái vật rất đẹp, giống như đứa trẻ vừa mới ra đời, tràn ngập tò mò đối với thế giới vậy.
Ô Bất Kinh nhìn đôi mắt sạch sẽ trong veo của bé quái vật, trong lòng bất giác có thêm chút thương tiếc và yêu thích.
Hình như nó cũng không xấu đến vậy nha…
Ô Bất Kinh càng nhìn càng cảm thấy bé quái vật đáng yêu, trong lòng đột nhiên thấy ưa thích… Không đúng! Tại sao cậu ta lại thấy cái thứ xấu xí này đáng yêu?!
Ô Bất Kinh giật nảy mình, vội vàng dùng hai thuật trị liệu cho bản thân.
Tỉnh táo lại, Ô Bất Kinh nhìn bé quái vật trong lòng lần nữa… Vẫn xấu như vậy.
Thấy xấu là đúng rồi.
Ô Bất Kinh lặng lẽ thở phào, cũng không dám nhìn vào mắt bé quái vật nữa, vừa nãy nhìn cậu ta với nó nhìn nhau, ban đầu cảm thấy mắt của nó đẹp, sau đó liền cảm thấy nó đáng yêu…
Ô Bất Kinh kéo cái chăn quấn quanh bé quái vật lên che mắt của nó lại.
Bé quái vật: “???”
A ba a ba?
“Á ——”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên ở bên ngoài, dọa cho Ô Bất Kinh run lẩy bẩy.
“Aa ——”
Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục vang lên.
***
***
Không có quy tắc nào nói trong lúc thăm con bọn họ không được rời khỏi phòng bệnh, thế là không ít người chơi nghe thấy tiếng động liền chạy ra cửa quan sát.
Lúc này Ngân Tô cũng đang đi về phía căn phòng có tiếng động phát ra.
Trong phòng 203.
Một NPC đè một người chơi bên dưới, trong tay cầm một con dao phẫu thuật, không ngừng đâm vào người chơi, máu bắn tung tóe lên cửa kính.
“Cứu mạng…” Người chơi bụm lấy cái cổ chảy máu, gian nan cầu cứu: “Cứu tôi… Cứu tôi…”
Nhưng bất kể là người chơi trong phòng bệnh hay là người chơi đang quan sát, không ai ra tay cứu giúp.
Ngay lúc này, một cơn gió bay qua phòng 203, xông vào trong phòng, cánh tay đang nhấc lên của NPC bị sức mạnh vô hình giữ lấy, cả cơ thể bị lật ngược, va vào cái nôi bên cạnh.
NPC không phản công mà bám vào cái nôi để bò dậy, bế đứa trẻ bên trong lên, ấn chặt vào trong lòng, lẩm bẩm như thần kinh: “Con của tôi… Đây là con của tôi. Bé cưng, bé cưng đừng sợ, mẹ bảo vệ con, mẹ sẽ bảo vệ con mãi mãi.”
Dư Bách Sơ bế đứa con từ ngoài đi vào, ngồi xổm xuống kiểm tra người chơi kia: “Cô sao rồi?”
“Ưm…”
Người chơi giữ lấy cái cổ không ngừng chảy máu, cổ họng chỉ phát ra âm thanh, không nói được một chữ nào.
Ánh sáng trong mắt cô ta dần dần dập tắt, bàn tay giữ trên cổ chậm rãi buông ra, rũ xuống…
Cả quá trình chỉ có mấy giây ngắn ngủi, Dư Bách Sơ cũng không kịp làm gì, cuối cùng chỉ có thể giúp người chơi kia nhắm mắt lại.
Còn những người chơi đang xem náo nhiệt lúc này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ —— Hôm nay có thể tranh giành con, chỉ cần g**t ch*t người mẹ ban đầu.
Hôm qua NPC này có con, nhưng con của cô ta không thấy đâu nữa.
Thế nên cô ta đã cướp con của người chơi.
Không có y tá hay bác sĩ can ngăn, chứng tỏ đây là hành vi được phép xảy ra —— Bác sĩ Tô có vẻ là người chơi kia chỉ đứng ở ngoài cửa, hoàn toàn không có ý định chen vào.
Phùng Phán cũng đứng nhìn ở ngoài cửa, cô ta nuốt nước bọt, ánh mắt lia qua những người chơi đang vây xem.
Người chơi ý thức được có thể tranh giành con, lúc này đều ôm chặt đứa con trong lòng, đề cao cảnh giác không ít.
Người mẹ không có con có được gọi là mẹ nữa không?
Tuyệt đối không được làm mất con, bọn chúng rất quan trọng.
Cuối cùng Phùng Phán vẫn dừng ánh mắt ở trên người NPC, nhân lúc mọi người đều chú ý vào phòng bệnh 203, cô ta sải bước đi về phía phòng bệnh ít người.
***
***
Người đã chết, cho dù Dư Bách Sơ cướp đứa con lại cũng vô ích, thế nên cô ấy không làm gì cả.
Lúc này Ngân Tô mới đi vào trong, ánh mắt người chơi dừng trên người cô theo bản năng, Ngân Tô xua tay: “Không cần để ý đến tôi, chăm sóc con của mọi người cho tốt.”
Nói xong, Ngân Tô khom lưng kéo người chơi đã chết ra ngoài.
Lát nữa còn phải giao cho y tá của khu nội trú…
Mọi người nhìn Ngân Tô vô cảm kéo người ta ra hành lang, biểu cảm đều khó nói thành lời.
Nghi vấn khổng lồ hiện lên trong đầu mọi người —— Cô là người chơi thật ư?
Ngân Tô phớt lờ những ánh mắt quan sát tìm tòi kia, cô đứng ở hành lang, diễn tròn vai bác sĩ.
Chẳng mấy chốc Phùng Phán và một người chơi khác đã kiếm được một đứa con, tạm thời giải quyết được vấn đề thiếu con.
Một số người chơi đã vượt qua cửa ải tâm lý, bắt đầu cho đứa trẻ đang gào khóc bú, còn một số thì tìm được vật thay thế.
Chỉ có số ít người chơi không có sữa mẹ, cũng không tìm thấy vật thay thế.
Đứa trẻ càng đói sẽ càng khóc to, vả lại còn bắt đầu muốn cắn linh tinh, người chơi mà ngăn cản là đứa trẻ khóc không ra hơi kia liền lộ ra ánh mắt oán hận.
Rõ ràng vẻ bề ngoài trắng trẻo đáng yêu mà lại lộ ra biểu cảm dọa người như thế, cảm giác đó khiến người chơi bất giác nảy sinh sợ hãi.