Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 670

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Đúng giờ Ngân Tô bắt đầu kiểm kê số người.

Người chơi chạy là nhanh, hoàn toàn không muốn ở chung với những đứa trẻ này.

Nhưng cũng có người tự nhiên không nỡ xa con, mãi không chịu đặt con xuống, Ngân Tô ra tay mới ném được người ta ra khỏi phòng. 

Vừa ra khỏi phòng, người chơi liền tỉnh táo, lộ ra vẻ mặt sợ hãi. 

Bọn họ đột nhiên nảy sinh cảm giác không nỡ xa con, chắc chắn là không bình thường… Những đứa trẻ này sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.

Nếu bọn họ mãi không chịu đặt con xuống, có phải kết cục cuối cùng cũng sẽ giống như NPC hôm qua hay không?

Theo số lần bọn họ tiếp xúc với con… Tình trạng này chắc chắn sẽ nặng thêm.

Ngân Tô kiểm kê ở phòng 201 xong, đến phòng ICU, bên trong đã không còn ai, tất cả người chơi đều đã ra ngoài.

Tốt lắm!

Bệnh nhân nghe lời xứng đáng được yêu.

Ngân Tô vừa kiểm kê người xong thì trông thấy y tá mặc đồng phục hoa hôm qua lại xuất hiện, cô ta đi thẳng về phía Ngân Tô. 

“Bác sĩ Tô, cô nói với bọn họ…”

***

***

Ngân Tô và y tá đang nói chuyện, người chơi và NPC bà mẹ đều tụ tập ở đại sảnh tầng hai.

Chẳng mấy chốc Ngân Tô đã nói chuyện với y tá xong, đi về phía bọn họ, cô vỗ vỗ tay, sau khi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người / NPC, cô mỉm cười lên tiếng:

“Các bà mẹ, vì sức khỏe của trẻ sơ sinh, mười một giờ tối nay mọi người cũng phải đến thăm con của mình nhé, mong các bà mẹ hãy chuẩn bị sữa, con đói quá sẽ không có lợi có sự phát triển khỏe mạnh, một người mẹ đạt tiêu chuẩn sẽ không để con mình bị đói.”

Người mẹ đạt tiêu chuẩn. 

Năm chữ này là do y tá mặc đồng phục hoa kia nói.

Ngân Tô không hề thêm mắm dặm muối, cũng chẳng ăn bớt chữ nào, cô chuyển lời y hệt những gì y tá dặn.

“!!!”

Bây giờ bọn họ đã xuất hiện tình trạng ‘không nỡ rời xa’ con, tối nay lại tới một lần nữa… Mười một giờ tối, thời gian này không tốt lắm, sắp đến mười hai giờ đêm rồi.

Người chơi đi vào tòa nhà trẻ sơ sinh đêm qua đã nói nơi này có quái vật đi lang thang. 

Ai biết được thời gian những quái vật kia đi lang thang cụ thể vào lúc nào.

Nếu đúng lúc gặp phải bọn họ thì làm sao?

NPC nghe thấy rằng có thể thăm con lần nữa nên đang vô cùng vui mừng, người chơi nhân cơ hội chen lên phía trước bọn họ.

Những người chơi do Khưu Cảnh cầm đầu bao vây Ngân Tô lại.

Nhóm người Dư Bách Sơ hơi lùi về sau, đoán chừng là muốn xem tình thế rồi quyết định sau.

Còn Ô Bất Kinh thì muốn lặng lẽ đến gần Ngân Tô, nhưng Tuân Hướng Tuyết kéo cậu ta lại, dẫn cậu ta hòa vào đám người, đứng ở phía sau.

Ô Bất Kinh: “…”

Khưu Cảnh ở phía trước đã lên tiếng: “Cô là người chơi thật à?”

Ngân Tô bật cười: “Lừa anh thì có ích gì?”

Khưu Cảnh nghi ngờ: “Thế tại sao hôm qua cô không nói?”

“Mấy người đâu có hỏi.” Vẻ mặt Ngân Tô vô tội: “Tôi cũng không thể nhìn thấy mấy người là hét ‘Tôi là người chơi’ chứ? Thế chẳng phải tôi bị điên à.”

Khưu Cảnh: “…”

Đinh Nguyên Khôn ở bên cạnh Khưu Cảnh có tính nóng vội: “Nếu cô đã là người chơi, cô vẫn luôn ở tòa nhà trẻ sơ sinh, có manh mối gì không?”

Ngân Tô gật đầu: “Manh mối thì có, nhưng mà…”

“Cái gì?”

“Không phải chứ, sao cậu đòi manh mối của tôi mà không biết ngại vậy?!” Ngân Tô trừng mắt: “Sao cậu mặt dày thế?”

“…”

Đinh Nguyên Khôn bị Ngân Tô nói cho tức nghẹn lời.

Đám người Khưu Cảnh tìm thấy manh mối, người khác muốn biết thì phải dùng điểm tích lũy để mua… Không ngờ bây giờ lại đòi manh mối của người ta mà không biết ngại.

Có người không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đinh Nguyên Khôn liếc mắt qua đó, không thân thiện nói: “Thế ai biết được manh mối của cô có giá trị hay không, lỡ như cô cung cấp manh mối vô dụng hoặc lừa tôi thì sao?”

Nụ cười trên mặt Ngân Tô vụt tắt, sắc mặt lạnh nhạt nhìn cậu ta: “Cậu cảm thấy không có giá trị thì có thể không mua, tôi cũng đâu ép mua ép bán.”

“Phụt ——”

Có người không nhịn được, lại bật cười thành tiếng.

Thấy Đinh Nguyên Khôn bị thiệt, những người từng bị bọn Khưu Cảnh bắt nạt đều không nhịn được muốn cười.

Đáng đời.

Đinh Nguyên Khôn tức đỏ mặt: “Cô…”

Khưu Cảnh ngăn Đinh Nguyên Khôn vẫn muốn gây khó dễ lại: “Đinh Nguyên Khôn không có ý gì khác, chỉ là hồi trước cô không phơi bày thân phận, đổi thành cô, chắc chắn cô cũng sẽ không tùy tiện tin tưởng đúng không? Chúng tôi nghi ngờ cũng chỉ là suy nghĩ bình thường.”

Khưu Cảnh nêu ra phải đặt mình vào vị trí của người khác, sau đó thì nói: “Nhưng tôi có thể giao dịch với cô, cô ra giá đi.”

“Anh muốn lấy manh mối nào? Quy tắc? Hay là manh mối liên quan đến đứa con?”

“Tất cả.” Dư Bách Sơ không làm người ngoài cuộc nữa: “Bác sĩ Tô, tôi cần tất cả những manh mối mà cô biết.”

Ánh mắt sắc bén của Khưu Cảnh liếc qua: “Dư Bách Sơ, nãy giờ cô không thèm lên tiếng, bây giờ chạy ra đây tranh với tôi là sao?”

Lúc trước Dư Bách Sơ tranh quyền lên tiếng với Khưu Cảnh, bọn họ vốn đã có xung đột, lúc này cô ấy cũng không ưa tác phong của Khưu Cảnh: “Ai tranh với anh? Mọi người đều ở đây, đều có quyền lên tiếng chứ nhỉ.”

Khưu Cảnh: “Cô kiếm chuyện phải không?”

Dư Bách Sơ: “Tôi làm gì, là anh đang kiếm chuyện thì có.”

Ngân Tô giơ tay ra hiệu hai người đừng cãi nhau, ôn hòa nhã nhặn khuyên: “Mọi người đừng cãi nhau, có thể mua cùng nhau mà, tôi cũng không chê điểm tích lũy, cũng chẳng bán độc quyền.”

Khưu Cảnh: “…”

Dư Bách Sơ: “…”

Khưu Cảnh và Dư Bách Sơ liếc nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường ai.

Có lẽ là do cạnh tranh, hai người đều không chịu bỏ qua cơ hội nhận được manh mối. 

Đây là quy tắc của tòa nhà trẻ sơ sinh, đêm qua bọn họ tới đây cũng không tìm thấy thứ gì hữu dụng… Nhưng bác sĩ Tô thì vẫn luôn ở tòa nhà trẻ sơ sinh. 

Cô có thời gian để thăm dò cả tòa nhà.

Chắc chắn trong tay cô có manh mối hữu dụng.

Cuối cùng hai người đều đồng ý giao dịch, đây là phó bản tử vong, manh mối càng nhiều, cơ hội sống sót càng lớn.

Vả lại bây giờ không tiêu điểm tích lũy, nếu chết trong phó bản này thì cũng chẳng còn cơ hội tiêu nữa.

Ngân Tô thương lượng giá cả với bọn họ, sau đó nhìn vào nhóm người chơi, chỉ chỉ Ô Bất Kinh, ý bảo cậu ta qua đây.

Ô Bất Kinh lập tức lách qua nhóm người: “Tô tiểu thư?”

Tuân Hướng Tuyết: “?” Chuyện gì vậy?! Ô tiên sinh quen biết cô ấy?!

Những người chơi khác cũng bất ngờ, hiển nhiên là không ngờ chỗ bọn họ có một người chơi quen biết cô.

Chỉ có Giản Kỳ Hoa thản nhiên, đêm qua anh ta đã trông thấy Ô Bất Kinh và cô ở cùng một chỗ, bây giờ xác nhận cô là người chơi, thế thì chắc chắn bọn họ có quen biết. 

Ngân Tô để Ô Bất Kinh kết bạn giao dịch với bọn họ, Ô Bất Kinh vui vì mình có ích, phấn khởi đi kết bạn.

Đợi Ô Bất Kinh đã nhận được điểm tích lũy, Ngân Tô lấy một tập hồ sơ bệnh án từ trên người ra, phát cho bọn họ như là phát tờ rơi vậy.

Khưu Cảnh: “…”

Dư Bách Sơ: “…”

Đây là chuẩn bị từ sớm rồi đúng không?

Còn là viết trên hồ sơ bệnh án…

Đương nhiên không phải do Ngân Tô viết, tại cô rảnh rỗi không có việc gì làm, lúc loay hoay với đạo cụ đã sao chép ra thành nhiều bản.

Dư Bách Sơ lật mặt sau hồ sơ bệnh án ra, mấy chữ ‘Quy định làm việc của bác sĩ khoa sơ sinh’ vô cùng bắt mắt, trên tờ giấy toàn là quy tắc.

Bình Luận (0)
Comment