Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 674

Edit: Du Duệ

Beta: Fang, Wendy 

Không được làm tổn thương bọn trẻ, nên trong thời gian còn lại, những người chơi càng cẩn trọng hơn, quan sát những NPC, học theo họ cách dỗ trẻ.

Trẻ con nếu ăn no uống đủ thì rất dễ dỗ dành, chỉ có những đứa chưa ăn no mới tiếp tục khóc lóc không ngừng.

Trẻ khóc càng dữ, bản thân họ cũng bị ảnh hưởng, trong lòng ngày càng khó chịu, bực bội.

….

….

【23:55】

Còn năm phút nữa là hết giờ thăm nom, ngoại trừ người chơi xảy ra chuyện lúc trước thì suốt quãng thời gian này không còn sự cố nào khác.

Ngân Tô đứng trong hành lang, chờ quét người ra khỏi khu.

Quét người xong còn phải đi kiểm tra từng phòng… Ngân Tô bỗng thấy bực bội, một loại cảm xúc không muốn làm việc trào lên.

Cô lặng lẽ nhìn sàn hành lang cũ kỹ, cảm giác khó chịu này đến rất vô lý.

Buổi chiều cô đã nghỉ ngơi, giờ lẽ ra phải đang tỉnh táo, không nên có cảm giác như vậy…

Buổi sáng Ô Bất Kinh còn ném cho cô kỹ năng trị liệu, xác suất bị ô nhiễm cũng không cao.

Vậy thì cảm xúc này đến từ đâu?

A… thật muốn tan ca quá đi.

Ngân Tô liếc nhìn đồng hồ, đè nén cảm xúc bực bội rồi đi về phía phòng 201: “Đã hết thời gian thăm nom, các mẹ hãy lập tức đặt trẻ xuống và rời đi.”

Ngân Tô bắt đầu quét người từ phòng 201, lần này không chỉ NPC không muốn rời đi, mà còn có mấy người chơi cũng không nỡ buông đứa trẻ trong tay, mặt mũi toàn vẻ “bé con cần mình” như những bà mẹ hiền.

Ngân Tô mạnh tay giật lấy bọn trẻ, đá họ ra khỏi cửa phòng, lúc ấy họ mới tỉnh táo lại.

Những người chơi hoảng hốt rời khỏi hành lang, tụ lại trong đại sảnh tầng hai thì thầm bàn tán.

“Chị Bách Sơ.” Cao Hạo Nguyệt thấy Dư Bách Sơ đến liền dẫn mọi người tiến lại: “Chị không sao chứ?”

“Không sao.” Dư Bách Sơ đáp: “Trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt tối nay yên tĩnh một cách kỳ lạ…”

“A…” Cao Hạo Nguyệt nuốt nước bọt, kể với Dư Bách Sơ chuyện vừa rồi: “Có mấy người chơi không chịu buông đứa trẻ, cả Thiên Niệm và Hạ Kỳ cũng thế.”

Hai người bị điểm tên khẽ gật đầu: “Cảm giác đó thật kỳ quái… giống như đứa trẻ đột nhiên trở thành tất cả của tôi, tôi yêu nó… yêu hơn bất cứ điều gì khác.”

Dư Bách Sơ: “Tôi thỉnh thoảng cũng có ý nghĩ như thế, cảm thấy mấy đứa trẻ đó rất đáng yêu, nhưng vẫn còn kiềm được.”

“Nếu tình huống như vậy cứ lặp lại thêm vài lần nữa, liệu chúng ta có thực sự bắt đầu thấy chúng dễ thương không…”

“May mà bác sĩ Tô đuổi chúng ta ra ngoài… Trước giờ cô ấy đều đúng giờ là quét người, nhìn qua thì có vẻ thô bạo, không nương tay. Nhưng giờ nhìn lại, đó là đang cứu chúng ta…”

Nếu là NPC làm việc đó, lúc đuổi người chắc sẽ lề mề chậm chạp, khiến người chơi ở lại với trẻ lâu hơn.

Dư Bách Sơ nhìn về phía đầu hành lang, thấy Ngân Tô đang lôi xác người chơi chết kia đi qua.

Cảnh tượng đó nhìn kiểu gì cũng chẳng giống người chơi bình thường…

“Tạch… tạch tạch tạch…”

Đèn trần chớp vài cái, rồi tắt ngúm.

Cả hành lang chìm trong bóng tối.

“Sao đèn tắt rồi?”

“Nửa đêm rồi…”

“Chẳng phải trước đó có nói mấy con quái vật sẽ xuất hiện sau nửa đêm sao?”

Bóng tối bất ngờ khiến âm thanh trong đám người chơi lớn hơn chút, lần lượt có ánh sáng bật lên.

Người chơi kỳ cựu làm gì có chuyện không mang theo dụng cụ chiếu sáng!

Ngân Tô bực bội đảo mắt – lại nữa rồi!

“A!”

“Ai hét đó?”

“Không phải tôi…”

“Tôi cũng không hét.”

“Vừa rồi ai kêu đó?”

Không ai nhận là tiếng kêu đó của mình, mọi người bắt đầu nhìn quanh ‘đồng đội’ bên cạnh.

Dưới ánh sáng chập chờn, những gương mặt quen thuộc đều trở nên xa lạ.

“Hình như… hình như thiếu người.” Có người lên tiếng.

Tuy có NPC chen vào giữa, nhưng đám người chơi ít nhiều cũng đã quen mặt nhau, nên rất nhanh đã phát hiện ra người bị thiếu.

Một trong số đó là Thiên Niệm người chơi trong đội của Dư Bách Sơ.

Cao Hạo Nguyệt nhớ rõ cô ấy vừa đứng ngay cạnh mình, lúc đèn vụt tắt còn thấy bóng dáng Thiên Niệm.

Vậy mà hoàn toàn không biết cô biến mất lúc nào…

“Anh Khưu, tôi không thấy Ngô Nhân.”

“Hình như… Giản Kỳ Hoa cũng không thấy đâu.”

“Tống Thiên Áo của phòng bệnh chúng tôi cũng biến mất.”

Giản Kỳ Hoa và Tống Thiên Áo vốn không thuộc đội nào, thế nên chẳng ai để ý họ biến mất từ lúc nào.

….

….

“Tạch—”

Ánh sáng chợt loé lên, cả hành lang sáng bừng như ban ngày. Bác sĩ Tô giơ đèn đi đến, hỏi: “Tụ tập ở đây làm gì, mau xuống lầu.”

“Bác sĩ Tô, có người mất tích rồi.”

Ngân Tô cau mày: “Mấy người?”

“Mất bốn người.” Khưu Cảnh lên tiếng. “Bác sĩ Tô, chẳng phải cô cần đủ người mới có thể bàn giao với y tá của khu điều trị nội trú sao?”

Lần trước dù là xác chết cô cũng phải mang xuống, ban đầu y tá cũng từng nói rõ phải mang đủ người về…

Thế nên nếu thiếu người, lẽ ra cô không thể dẫn họ đi bàn giao được.

Ngân Tô liếc nhìn Khưu Cảnh, không làm theo logic của anh ta mà chỉ nhếch môi cười, giọng lạnh tanh: “Không sao cả, y tá không chịu bàn giao, thì tôi giết cô ta, đổi người khác chịu bàn giao là được.”

Nói rồi cô chiếu đèn về phía cầu thang: “Xuống lầu.”

Khưu Cảnh: “…”

Mọi người: “…”

Ngân Tô đuổi như đuổi vịt, ép mọi người xuống lầu.

Cô còn phải đi kiểm tra phòng bệnh nữa…

Haizzz, phiền chết đi được! Giết y tá luôn… xuống đó là giết luôn!!

Ô Bất Kinh đi sau cùng, lấy tay che miệng, nhỏ giọng hỏi: “Tô tiểu thư, cô không sao chứ?”

Ngân Tô chưa kịp trả lời, Ô Bất Kinh đã theo thói quen ném cho cô một kỹ năng trị liệu.

Cảm giác mát lạnh lan từ đầu đến chân khiến Ngân Tô cảm thấy cái ý định muốn giết y tá hình như bớt cấp bách hơn một chút.

Nhưng vẫn muốn giết…

Ngân Tô bình thản nói: “Không sao, chỉ là hơi muốn giết người.”

“???” Cái này mà gọi là không sao?!

Ô Bất Kinh hoảng quá, vội vàng tung cả một bộ combo trị liệu vật lý để giúp cô bình tĩnh lại.

….

….

Tòa nhà sơ sinh.

Y tá đứng đợi trước cửa, thấy người ra liền bắt đầu đếm.

Khi đếm tới cái xác nằm trên đất, cô âm trầm nhìn về phía Ngân Tô: “Bác sĩ Tô, thiếu bốn bà mẹ.”

“Họ muốn ở lại với em bé.” Ngân Tô đút tay vào túi, nhìn cô y tá mà bịa chuyện: “Tôi thấy không nỡ chia cách máu mủ tình thâm, nên để họ ở lại.”

Y tá gằn giọng, hơi the thé: “Tôi đã nói rồi, phải đưa đủ người về!”

“Ờ.” Ngân Tô thản nhiên: “Vậy thì sao? Tôi giết cô luôn là được chứ gì.”

“Cô nói gì…”

Y tá còn chưa kịp nói xong, cổ đã bị siết lại. Không rõ Ngân Tô lấy từ đâu ra một con dao mổ, ra tay gọn gàng, cắt một nhát ngay cổ.

Máu tươi b*n r*, y tá ôm cổ rên vài tiếng rồi không cam lòng ngã xuống.

Ngân Tô nhìn máu trên tay, đầu không động nhưng ánh mắt liếc sang y tá bên cạnh: “Chị y tá ơi, chị có muốn dẫn họ trở về không?”

Cô y tá kia dường như vẫn chưa hoàn hồn trước cái chết đột ngột của đồng nghiệp, vừa nghe Ngân Tô hỏi liền giật mình tỉnh lại: “Nhưng có một vài bà mẹ mất tích, tôi…”

Ngân Tô cầm con dao mổ đi về phía cô ta.

Cô y tá lùi về phía sau một bước, nói: “Thiếu vài bà mẹ cũng không sao… Mọi người đi theo tôi là được.”

Bình Luận (0)
Comment