Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 675

Edit: Du Duệ

Beta: Fang, Wendy

“Giờ phải làm sao đây…”

Không ai trong số người chơi ngờ rằng Ngân Tô sẽ ra tay thật, mà y tá kia cũng chẳng phản kháng gì.

“Không biết mấy người biến mất đó sẽ gặp phải chuyện gì?”

“Giờ biết làm sao? Về trước cái đã. Mấy người mất tích ấy, chỉ có thể tự cầu phúc thôi, chúng ta cũng đâu thể quay lại cứu họ được.”

“…”

Ai cũng đang lo thân mình còn chưa xong, cứu người là điều không thể.

“Về trước rồi tính.”

Có y tá dẫn đường, người chơi không dám tự ý bỏ trốn, quyết định quay lại khu nội trú trước, chờ y tá rời đi rồi mới tính kế tiếp.

Cũng có người lặng lẽ lại gần Ô Bất Kinh: “Cậu quen người họ Tô kia à?”

Ô Bất Kinh cảnh giác liếc anh ta một cái, không trả lời.

Người đó vẫn tiếp tục hỏi: “Lai lịch cô ta thế nào? Hai người là đồng đội à?”

Ô Bất Kinh đáp lại: “Anh thấy bọn tôi giống đồng đội không?”

“…”

Người hỏi hơi chần chừ, rõ ràng cũng cảm thấy hai người không giống đồng đội… nhưng biết đâu chỉ là diễn thôi?

Dù sao thì cô ta cũng từng bắt người chơi chuyển điểm tích lũy cho Ô Bất Kinh, chứng tỏ không sợ bị cậu ta cướp mất điểm.

Hoặc là… họ vốn cùng một phe.

Người chơi kia cố dằn nghi ngờ trong lòng: “Vậy là chỉ quen biết thôi?”

“… Ừ.”

Người kia hỏi một tràng, Ô Bất Kinh đối phó một cách dè dặt, mãi mới tới được khu nội trú, cậu ta vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện rồi cúi đầu quay về phòng bệnh của mình.

Dì Lương và Tuân Hướng Tuyết đi cùng với Ô Bất Kinh. Hai người không hỏi mối quan hệ của cậu ta với bác sĩ Tô kia, nhưng cũng chẳng tin chỉ đơn giản là quen biết.

“Cậu phải cẩn thận đấy.” Tuân Hướng Tuyết nói.

Ô Bất Kinh cảm ơn cô ấy đã nhắc nhở: “Tôi biết mà.”

Ôm đùi đại lão thì làm gì có chuyện không nguy hiểm.

“Tối nay cậu còn ra ngoài không?” Tuân Hướng Tuyết nhắc một câu rồi thôi: “Tối nay bọn tôi định lên tầng sáu xem thử.”

Ô Bất Kinh vốn định đi tìm Ngân Tô, ở bên cô chắc chắn an toàn hơn…

Nhưng nghĩ đến việc khu nội trú cũng có manh mối, cuối cùng cậu ta vẫn quyết định hành động cùng hai người họ.

Dù sao đại lão tạm thời không đến được chỗ này, mình cũng phải có ích chút chứ!

Ô Bất Kinh bắt đầu chuẩn bị đồ cần dùng cho hành động buổi tối.

Đó là một phương pháp cậu ta tự nghĩ ra, có thể dùng kỹ năng của mình để “nâng cấp” thuốc bình thường. Đưa thuốc cho người khác dùng thì họ cũng chỉ tưởng là vấn đề nằm ở thuốc thôi.

Tuy nhiên, thứ này không thể bảo quản được lâu, nhiều nhất chỉ giữ được vài tiếng, lâu hơn sẽ mất tác dụng.

“Cái này cho hai người.” Ô Bất Kinh đưa thuốc đã nâng cấp cho dì Lương và Tuân Hướng Tuyết.

“Thuốc à?” Dì Lương liếc nhìn rồi nói: “Tôi có rồi, cậu giữ lại đi.”

“Cái này không giống đâu. Tuy trông giống thuốc bình thường, nhưng hiệu quả khác hẳn, là đạo cụ tôi lấy được trong phó bản.”

Đạo cụ lấy được trong phó bản…

Dù là thuốc, nhưng hàng từ phó bản vẫn tốt hơn nhiều so với lấy từ cửa hàng.

Ô Bất Kinh gãi đầu, nói nhỏ: “Tôi không giỏi đánh nhau, chỉ có thể giúp bằng cách này thôi.”

***

***

Sau mười hai giờ đêm, lũ quái vật chuyên bắt trẻ con bắt đầu xuất hiện. Ngân Tô vừa phải đi kiểm tra phòng bệnh, vừa phải bắt bọn chúng, người quay như chong chóng.

Tin tốt duy nhất là có lẽ vì vừa kết thúc giờ thăm nom nên bọn trẻ đều rất ngoan, không chạy lung tung.

Ngân Tô kiểm tra xong, đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.

Tan ca rồi!

Người chơi mất tích?

Liên quan gì tới cô chứ, đâu phải cô làm họ mất tích.

Ai có số nấy, đây là thử thách mà họ cần phải trải qua, sao cô có thể tùy tiện can thiệp?

Ngân Tô không về phòng nghỉ mà đi lên lầu.

***

***

Tầng bốn.

Giang Phù ôm một chồng hồ sơ, vội vã đi qua hành lang tối mờ, gõ cửa một căn phòng ở cuối hành lang.

Đợi bên trong có tiếng đáp, cô ta mới đẩy cửa bước vào: “Trưởng khoa Tôn.”

“Ừ.” Trưởng khoa Tôn ngồi sau bàn làm việc khẽ gật đầu: “Kiểm tra xong hết chưa?”

Giang Phù đặt hồ sơ xuống bên cạnh anh ta: “Xong rồi ạ, có một đứa nhỏ trông có vẻ không ổn lắm, cần xử lý luôn không ạ?”

Trưởng khoa Tôn lật vài trang hồ sơ Giang Phù đưa, một lúc sau mới nói: “Quan sát thêm đã.”

“Vâng.”

Hai người nói thêm vài câu rồi anh ta đuổi Giang Phù rời đi.

Giang Phù ra khỏi phòng, đang chuẩn bị rời đi, vừa quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt đang dán sát vào cửa kính.

Giang Phù bị dọa giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, chăm chú nhìn gương mặt ngoài cửa kính.

Dưới ánh sáng lờ mờ, càng nhìn cô ta càng thấy khuôn mặt kia quen quen. Đến khi nhận ra người đó là ai, sắc mặt cô ta hơi thay đổi.

“Cạch-”

Giang Phù nghe thấy tiếng cửa sổ mở liền lao tới muốn đóng lại theo phản xạ.

Nhưng đã không kịp.

Cửa sổ bị đẩy ra, một bóng đen từ bên ngoài nhảy vào, theo sau là những vật thể kỳ lạ màu đen, uốn éo như loài bò sát.

Chúng bò lổm ngổm trên sàn, cuối cùng chui tọt vào cái bóng sau lưng người kia, biến mất không còn dấu vết.

Người mới đến vừa mở miệng đã trách móc: “Cô dám lừa tôi, tôi đã tin tưởng cô như thế, vậy mà cô lại lừa tôi, thật là khiến người ta thất vọng.”

Khóe miệng Giang Phù giật giật: “… Bác sĩ Tô, sao cô lại ở đây?”

Ngân Tô tiện tay đóng cửa: “Nếu tôi không đến đây, làm sao tôi biết được cô đang lừa tôi.”

Bị đối phương nhìn chằm chằm, Giang Phù đáp lại theo phản xạ: “Tôi cũng mới được phép lên đây hôm nay thôi…”

Khoan đã, tại sao cô ta lại phải giải thích?

Người không nên xuất hiện ở đây là cô mới đúng!

“Bác sĩ Tô, sao cô lại…”

“Giang Phù, cô đang nói chuyện với ai vậy?”

Ngân Tô phản ứng cực nhanh, lập tức kéo Giang Phù vào bóng tối, đồng thời bịt miệng cô ta.

Một cánh cửa bật mở, trưởng khoa Tôn bước ra, nhìn trái nhìn phải.

“Giang Phù?”

Trưởng khoa Tôn nhíu mày, rõ ràng vừa nghe thấy tiếng cô ta… 

“Giang Phù?”

Tiếng gọi của trưởng khoa Tôn vang vọng trong hành lang nhưng không có ai đáp lại.

Ánh mắt anh ta đảo qua hành lang rồi dừng lại ở một chỗ, anh ta lập tức đi về hướng đó.

Trưởng khoa Tôn sắp tiến gần tới chỗ Ngân Tô cùng Giang Phù đang ẩn nấp, chỉ cần anh ta quay đầu nhìn….

“Keng!”

Trưởng khoa Tôn lập tức quay ngoắt lại, rồi tiếng bước chân dần xa.

Ngân Tô kéo Giang Phù rời khỏi chỗ nấp, đi ngược lại hướng anh ta, đến khi chắc chắn an toàn mới buông tay.

Giang Phù lập tức định bỏ chạy, nhưng bị Ngân Tô nắm cổ áo kéo lại.

“Chạy gì thế? Đồng nghiệp thân mến của tôi, cô không muốn cùng tôi tận hưởng thế giới của hai người à?”

“!”

Ai thèm tận hưởng với cô chứ!!

“Trưởng khoa Tôn, tôi ở đây! Trưởng khoa Tôn! Trưởng khoa Tôn….” Giang Phù lớn tiếng gọi, muốn kéo trưởng khoa Tôn tới để đối phó với Ngân Tô.

Ngân Tô vẫn túm cổ áo cô ta nhưng lại không ngăn cản việc cô ta kêu la.

Gọi một hồi không thấy Ngân Tô phản ứng gì, mà trưởng khoa Tôn cũng chẳng xuất hiện, giọng Giang Phù dần yếu đi.

“Không gọi nữa à?” Ngân Tô tiếp tục xúi: “Gọi tiếp đi, gọi trưởng khoa Tôn lại đây, đúng lúc tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh ta.”

Giang Phù: “….”

Bình Luận (0)
Comment