Edit: Du Duệ
Beta: Fang, Wendy
Giang Phù biết gọi cũng vô ích, lúc này đành im lặng, vừa quan sát xung quanh vừa hỏi: “… Cô muốn gì?”
“Dẫn tôi đi tham quan nơi này. Nếu cô chịu làm vậy, chuyện cô lừa tôi, tôi sẽ không tính toán nữa.”
Giang Phù: “…”
Đã nói là tôi không lừa cô mà!!
Trong lòng cô ta gần như phát điên, nhưng biết có giải thích Ngân Tô cũng không nghe, cứ một mực khẳng định cô ta đã lừa mình.
Lừa cái ông nội cô ấy!!
Giang Phù nhịn cơn bực trong lòng, nghiến răng nói: “Được… tôi dẫn cô đi.”
Cô ta chỉ vào cổ mình, ý bảo bị túm như vậy thì không đi nổi.
Ngân Tô nghĩ một chút rồi buông tay.
Vừa buông tay xong, Giang Phù liền đẩy đống đồ đạc ai đó vứt bên cạnh về phía Ngân Tô rồi quay đầu bỏ chạy.
Không nghe thấy tiếng đuổi theo phía sau, cô ta càng thêm hy vọng thoát được, lập tức tăng tốc lao về phía trước.
“Bịch!”
Giang Phù ngã sõng soài xuống đất, đầu óc choáng váng, nhất thời không đứng dậy nổi.
Rõ ràng phía trước là hành lang, từ khi nào lại biến thành tường thế này?
“Bác sĩ Giang.”
Giang Phù hoảng hốt ngẩng đầu, một gương mặt ngược sáng bất ngờ hiện ra trong tầm mắt cô ta.
Ngân Tô cúi người nhìn cô ta, nở nụ cười dịu dàng: “Đừng chọc giận tôi. Bây giờ tôi đang rất muốn giết người… hơi khó kiềm chế bản thân.”
Nói đến đoạn sau, cô như đang khổ sở suy nghĩ nên giết thế nào thì tốt, tay khẽ quơ trong không khí như đang tính toán.
Giang Phù: “!!!”
Một lớp mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Giang Phù, đến khi bị Ngân Tô kéo dậy, cô ta mới hoàn hồn.
***
***
Tầng bốn có bố cục tương tự các tầng dưới, cũng là dãy phòng bệnh, chỉ khác là cửa các phòng không có cửa kính quan sát.
Ngoài ra còn có văn phòng của trưởng khoa Tôn và một phòng phẫu thuật.
Phòng phẫu thuật chỉ mình trưởng khoa Tôn vào được, Giang Phù không có quyền tiếp cận.
Ngân Tô loay hoay với cánh cửa phòng phẫu thuật một lúc nhưng không mở được, cô bèn quay lại hỏi: “Bên trong là gì?”
“Tôi không biết… thật sự là hôm nay tôi mới được lên đây, chưa từng vào trong.”
“Chỉ trưởng khoa Tôn mới mở được?”
Giang Phù gật đầu.
Ngân Tô nhìn chằm chằm cô ta.
“Thật đấy, tôi không lừa cô.”
Một lát sau, Ngân Tô gật đầu: “Được rồi, đi xem chỗ khác trước. Cánh cửa này thì chắc cô mở được nhỉ?”
“Tôi…”
Ngân Tô liếc sang với ánh mắt sắc lạnh, Giang Phù đành cúi đầu, móc trong túi áo blouse ra một chùm chìa khóa, chọn đúng cái rồi mở cánh cửa cô chỉ.
Bên trong tối đen như mực.
Khí lạnh âm u không ngừng tràn ra, đứng ngay cửa cũng cảm nhận rõ cái rét buốt đến tê dại tứ chi.
Ngân Tô đưa tay lần mò bên cửa định bật đèn.
Nhưng chưa chạm vào được công tắc, đã chạm vào một bàn tay… chính xác là một bàn tay đột ngột chạm vào tay cô.
Ngân Tô hơi nhướng mày, lập tức dùng tay nắm lấy.
Chủ nhân của bàn tay đó rõ ràng không ngờ Ngân Tô chẳng những không bị dọa, mà còn dám túm lại, liền giãy dụa dữ dội.
Nhưng đã rơi vào tay Ngân Tô, sao có thể thoát được.
Cô bước vào căn phòng tối tăm.
Giang Phù thấy Ngân Tô đột ngột tiến vào phòng, lùi lại hai bước, nhưng ngay sau đó cô ta lại tiến lên, định đóng cửa lại.
Cô ta vừa chạm vào tay nắm cửa, chưa kịp dùng sức, một bàn tay lạnh buốt đầy máu đột ngột đặt lên mu bàn tay cô ta, siết chặt lại.
Trong bóng tối, Ngân Tô từ từ thò đầu ra: “Bác sĩ Giang, sao cô cứ không chịu ngoan ngoãn thế nhỉ?”
“Tôi… Á!”
Giang Phù không phòng bị, lập tức bị kéo vào trong phòng, cửa phòng đóng sầm lại sau lưng cô ta.
Giang Phù nghe thấy tiếng xương khớp răng rắc, ngay sau đó là cơn đau dữ dội.
Giọng Ngân Tô vang lên bên cạnh cô ta: “Cô có biết tại sao bác sĩ Lý tự nhiên không đến làm việc nữa không?”
“…”
Giang Phù cảm thấy vai mình nặng trĩu, cảm nhận được Ngân Tô đang ở sau lưng, hơi thở quái dị giống như con rắn độc đang quấn lấy: “Vì tôi đã giết anh ta.”
Giết… giết sao?
Mắt Giang Phù co lại, cô ta hít một hơi: “Cô… tại sao lại giết bác sĩ Lý?”
“Tại sao? Giết người còn cần lý do sao, đương nhiên là muốn giết thì giết thôi.”
“… Cô rốt cuộc là cái quái gì vậy?”
“Tôi là ai không quan trọng… quan trọng là các người đang làm gì ở bệnh viện này.”
“Tôi… tôi không biết gì cả, tôi chỉ làm theo sự sắp xếp của trưởng khoa Tôn, anh ta bảo làm gì thì tôi làm đó, những chuyện khác tôi không biết.”
Ngân Tô lấy điện thoại ra bật đèn pin.
Ánh sáng từ đèn pin không bị ảnh hưởng, nguồn sáng lan tỏa, Giang Phù nhìn rõ tình hình trong phòng.
Một đứa trẻ sơ sinh giống như quái vật đang nằm trong vũng máu.
Ngân Tô dùng ống thép gẩy cái thứ trong vũng máu, hỏi Giang Phù: “Các người đang làm cái quái gì? Tại sao chúng lại biến thành thế này?”
Giang Phù suýt nữa bị thứ đó đụng vào mặt, mùi máu tanh hòa lẫn một mùi hôi kỳ lạ.
“Là… là thí nghiệm.”
“Thí nghiệm? Kể nghe coi.”
“…”
***
***
Giang Phù nói rằng cô ta đã ở đây một thời gian rồi, nhưng thật ra hôm nay mới được trưởng khoa Tôn… cũng là bác sĩ Tôn dẫn lên tầng bốn.
Tầng bốn này có một vài đứa trẻ sơ sinh, bác sĩ Tôn đang dùng chúng để làm thí nghiệm.
Giang Phù không thể nói rõ về tình hình cụ thể của thí nghiệm, cô ta chỉ biết đó là một thí nghiệm chuyển hóa.
Những đứa trẻ sơ sinh ở tầng bốn, rất nhiều đứa giống như đứa trong phòng này, nhưng bác sĩ Tôn nói đây là những sản phẩm thất bại.
Ngân Tô tò mò: “Vậy sản phẩm thành công thì sao? Có phải là giống như mấy đứa trong phòng ICU không?”
Giang Phù lắc đầu: “Tôi… tôi chưa từng thấy, tất cả những đứa ở tầng bốn đều như thế này, tất cả bọn chúng đều như vậy.”
“Những đứa trẻ này, là những đứa mất tích dưới tầng kia sao?”
Giang Phù: “Tôi không… không biết. Hôm nay tôi mới lên đây mà…”
Làm sao cô ta biết những đứa trẻ này đến từ đâu!!
Có giỏi thì bắt trưởng khoa Tôn đi!
Sao lại bắt tôi chứ!!
Giang Phù trong lòng đầy oán hận.
Ngân Tô như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của Giang Phù, liền đổ hết trách nhiệm lên cô ta: “Tôi cũng muốn bắt anh ta, nhưng mà chẳng phải lúc nãy cô không giúp được gì sao.”
Giang Phù: “…”
Trách cô ta chưa ra sức gọi?!
Ngân Tô tiếp tục hỏi: “Trưởng khoa Tôn là người có chức vụ cao nhất ở bệnh viện Anh Lan phải không?”
“Ở khu bệnh viện cũ, tôi chưa từng thấy ai có chức vụ cao hơn trưởng khoa Tôn…” Giang Phù đáp.
“Còn khoa phụ sản thì sao?”
“Ở đó có bác sĩ, nhưng cũng là trưởng khoa Tôn quản lý.”
Ngân Tô hừ một tiếng, khen ngợi: “Trưởng khoa Tôn giỏi ghê.”
Giang Phù: “…”
Ngân Tô dẫn Giang Phù đi kiểm tra từng phòng, loại bỏ hết những đứa trẻ sơ sinh đã bị biến dị.
Dọc theo hành lang, Ngân Tô phát hiện ra rằng phần lớn những đứa trẻ bị biến dị đều là con gái, nhưng cũng có một ít… là lưỡng tính.
Tầng dưới toàn là con gái, giống như bản sao được nhân bản vậy.
Thế mà tầng trên lại có cả đứa lưỡng tính.
Nhưng dù vậy, Ngân Tô vẫn không tìm thấy một đứa con trai nào…
“Bệnh viện các cô là ghét con trai à?”
Giang Phù: “Sao có thể chứ…”
“Vậy sao toàn thấy con gái sinh ra? Còn những đứa… lưỡng tính nữa? Cái chuyển hóa mà cô nói, không phải là chuyển những đứa con gái thành con trai đấy chứ?”