Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 678

Edit: Du Duệ

Beta: Fang, Wendy

Ngân Tô đi xem Giang Phù, cô ta đã bị đánh mấy gậy, đầu chảy máu, lại còn bị quái vật tóc trên trần nhà hút lâu như vậy, cô ta chết rồi.

Lại tiễn một đồng nghiệp về trời.

Tốt lắm!

Tiếp tục cố gắng, sớm muộn cũng tiễn tất cả đồng nghiệp về trời hết!

Ngân Tô, người luôn tiết kiệm, bắt đầu dọn dẹp chiến trường, ném xác vào trong cung điện. Quái vật tóc trên trần nhà chậm một bước, không vui lắc lắc lọn tóc rồi rút lên trần, quấn quanh Giang Phù như con nhện nhả tơ, rõ ràng không có ý định chia sẻ Giang Phù với Ngân Tô.

Ngân Tô nhìn quái vật tóc trên trần nhà mà đau đầu: “Không biết em gái của mi đã bắt được trưởng khoa Tôn chưa.”

Quái vật tóc hừ một tiếng, bắt đầu nói xấu: “Nó ngốc cỡ đó.”

“Vậy mi đi đi.”

“…”

Quái vật cưng bám mẹ lật mặt ngay lập tức: “Thực ra nó cũng khá thông minh, tôi tin nó sẽ làm được.”

Không còn bạn chơi, Ngân Tô ngồi xuống bắt đầu lau sạch ống thép.

Vừa rồi tình trạng của Ngũ Nhân có vẻ đã bị kiểm soát, đứa trẻ sơ sinh có thể kiểm soát mẹ của mình… hay nói đúng hơn, suy nghĩ của đứa trẻ sơ sinh có thể ảnh hưởng đến mẹ.

Ban đầu chỉ là những cảm xúc đơn giản như yêu thích, thấy con trẻ đáng yêu, không nỡ xa rời…

Nhưng theo thời gian, mẹ sẽ dần mất đi bản thân và trở thành con rối của đứa trẻ.

Những đứa trẻ sơ sinh này biết chạy, nhưng sức chiến đấu của chúng rất yếu, vì vậy mẹ sẽ trở thành vũ khí của chúng. Khi chúng thành công làm cho mẹ trở thành con rối của mình, chúng sẽ có sức chiến đấu.

Bây giờ, cần phải tìm hiểu tại sao bệnh viện lại toàn là bé gái, liệu thí nghiệm của trưởng khoa Tôn có phải là chuyển đổi các bé gái thành bé trai hay không.

Ngân Tô đợi một lúc nhưng Đại Lăng không quay lại, có lẽ là không bắt được trưởng khoa Tôn.

Không đợi được Đại Lăng, Ngân Tô liền trở về ngủ.

Lúc này Đại Lăng đang ở một xó nào đó chơi đùa với một con ma nhỏ, cô bé hắt hơi một cái, rồi xoa mũi, lẩm bẩm: “Hình như mình quên mất cái gì… nhưng bé gấu này dễ thương quá, mình sẽ ôm về cho chị xem! Hehehe!!”

Ma nhỏ: “…”

***

***

Ngày hôm sau.

Ngân Tô vừa đến văn phòng đã thấy có y tá đứng ở cửa: “Bác sĩ Tô, cô có thấy bác sĩ Giang đâu không?”

“Bác sĩ Giang à…” Ngân Tô bình tĩnh lắc đầu: “Không thấy, có chuyện gì không?”

“Trưởng khoa Tôn đang tìm cô ấy khắp nơi.” Y tá nhíu mày than vãn: “Cô ấy chạy đi đâu rồi…”

Ngân Tô nhún vai, tỏ ý mình không biết gì, cũng không nói nhiều, nói nhiều dễ sai, im lặng là vàng.

Y tá đi qua đi lại mấy vòng, bỗng nhìn sang Ngân Tô nói: “Bác sĩ Tô, nếu bác sĩ Giang đến trưa mà vẫn chưa quay lại thì cô cứ đi tìm trưởng khoa Tôn. Dù gì bác sĩ Lý, người hướng dẫn cô cũng không có mặt, để trưởng khoa Tôn hướng dẫn cô cũng được.”

Ngân Tô cảm thấy y tá này là một thiên tài.

Y tá cũng cảm thấy mình là một thiên tài.

Hai người nhanh chóng hợp tác và quyết định hành trình.

Trưởng khoa Tôn?

Ý kiến của trưởng khoa Tôn không quan trọng.

Có lẽ Ngân Tô đã giúp y tá giải quyết một vấn đề khó, trước khi rời đi, y tá còn đặc biệt nói với Ngân Tô: “À đúng rồi bác sĩ Tô, hôm nay giờ thăm bệnh đã thay đổi, sáng 9 giờ, chiều 3 giờ, tối vẫn là 11 giờ, đừng quên đấy.”

Ngân Tô hỏi qua: “Tại sao lại thành ba lần rồi?”

“Bọn trẻ cần mẹ mà.” Y tá vẻ mặt thản nhiên nói: “Để bọn trẻ và mẹ dành nhiều thời gian bên nhau, tăng cường tình cảm.”

“…”

Dựa theo tình hình hiện tại, tình cảm này không cần tăng cường cũng được.

Thời gian thăm bệnh và giờ kiểm tra phòng không trùng nhau, không ảnh hưởng đến công việc của Ngân Tô, cô gật đầu tỏ ý mình đã biết.

“Chị ơi chị ơi.”

Y tá vừa đi, Đại Lăng đã từ trong góc chạy ra, tay xách một đứa bé bụ bẫm, khi cô bé chạy, đứa trẻ như một con diều bay theo phía sau.

“…”

Ngân Tô đưa tay che trán, không muốn đối mặt.

Quả nhiên vẫn phải sắp xếp cho cô một đứa trẻ à?!

Nhưng đứa bé này giấu ở đâu vậy?

Sao mình không tìm thấy…

Hay là đến lúc mới xuất hiện?

“Chị ơi, nhìn này.” Đại Lăng chạy đến trước mặt Ngân Tô, giơ đứa bé lên khoe: “Nó ngoan lắm!”

Đứa bé bị Đại Lăng giơ lên, khuôn mặt không còn luyến tiếc cuộc sống, nghe cô bé nói xong liền trợn mắt trắng rồi mở miệng bắt đầu chửi bậy.

Ngân Tô: “!!!”

Đại Lăng: “!!!”

Quái vật tóc nhô ra một lọn, làm dấu hỏi chấm.

Đại Lăng vội vàng che miệng đứa bé lại: “Chị ơi, không phải nó chửi chị đâu.”

“Mmm…” Đứa bé cắn tay Đại Lăng, hét lên với giọng trẻ con: “Tôi chửi cô ta đấy!!”

Đại Lăng xách đứa bé đập vào tường.

Đứa bé lập tức im bặt, nhưng đôi mắt không cam tâm, rõ ràng còn đang tức giận.

Ngân Tô bảo Đại Lăng vào phòng trước.

Đứa bé mà Đại Lăng mang về rõ ràng không giống những đứa trẻ trong phòng bệnh. Nó trắng trẻo, mũm mĩm, lại còn biết nói.

Và có vẻ nó là một NPC phi nhân loại.

Ngân Tô thấy cơ thể đứa bé thỉnh thoảng bị mờ đi, nhưng chỉ cần Đại Lăng nắm chặt thì nó lại trở lại hình dạng bình thường.

“Là trai hay gái?”

Đại Lăng xé quần của đứa bé ra cho Ngân Tô xem, nói có sách mách có chứng: “Là bé trai.”

Đứa bé: “…@#*¥#%¥.”

Ngân Tô cảm thấy khá hiếm lạ: “Nhóc là đứa bé trai đầu tiên ta gặp trong bệnh viện này, phải nghiên cứu nhóc mới được.

“… Có gì mà hiếm lạ, gặp ít thấy lạ là phải.”

Đứa bé nói bằng giọng mềm mại của trẻ con nhưng lại vô cùng điềm tĩnh, giống như một cụ già hiểu sâu biết rộng.

Ngân Tô: “Ồ? Nhóc vẫn còn đồng bọn? Gọi ra đây ta xem nào.”

“…” Đứa bé đảo mắt một vòng rồi chép miệng nói: “Tôi đói rồi, nếu cô cho tôi ăn thì tôi sẽ nói cho cô biết.”

Ngân Tô nhìn Đại Lăng: “Đi gọi bé gấu của nhóc tới đây.”

“Vâng.”

Đại Lăng ném đứa bé lên bàn rồi chạy ra ngoài gọi bé gấu của mình.

Khi Đại Lăng dẫn y tá vào, đứa bé ngây người, sau đó vừa ngạc nhiên vừa khinh bỉ nói: “Ai thèm ăn cái này! Cô bị điên à? Sao lại cho tôi ăn thịt người!!”

“Nhóc không ăn cái này thì ăn gì?” Ngân Tô cũng rất ngạc nhiên.

“Tôi muốn ăn cơm của nhà ăn, ngon ơi là ngon…” Dường như đứa bé nghĩ đến món ăn ngon, không nhịn được mà ch** n**c miếng. Nó nhìn Ngân Tô từ trên xuống dưới, rõ ràng là đang khinh thường: “Nhưng cô có thể mang đến cho tôi không?”

“…” Cái này không phải trùng hợp sao?

Ngân Tô vui mừng lấy một hộp cơm khổng lồ ra, đặt trước mặt đứa bé: “Ăn đi, ăn thỏa thích.”

Đứa bé: “…”

Đứa bé vẫn không phục, trợn mắt nhìn Ngân Tô một cái rồi nhìn chằm chằm vào thức ăn trong hộp cơm, khuôn mặt tức giận muốn phồng mồm trợn má.

Ngân Tô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn nó.

Đứa bé phồng mặt lên như con cá nóc, cuối cùng trút hết cơn giận lên thức ăn.

Không biết cái cơ thể nhỏ bé này sao lại có thể ăn nhiều như vậy, một hộp cơm khổng lồ, chỉ trong một lát đã ăn hết hơn nửa.

Ngân Tô nhanh chóng cất phần còn lại đi. Nghĩ đến độ hãm của trò chơi, có lẽ bữa trưa hôm nay nhà ăn sẽ không cung cấp món này nữa… không thể để một mình nó ăn sạch được.

Bình Luận (0)
Comment