Edit: Sơ
Beta: Fang, Wendy
“Ăn cũng ăn rồi, nói đi chứ.”
Đứa bé sờ sờ cái bụng khô quắt của mình, mất hứng nói: “Tôi vẫn chưa ăn no, không phải cô bảo là ăn thỏa thích sao?”
“Vậy nhỡ đâu nhóc ăn no xong không chịu nói cho ta thì phải làm sao? Ta phải đề phòng nhóc nha.” Ngân Tô nói thẳng: “Dù sao thì lòng người khó đoán.”
Đứa bé cũng không phải là trẻ con thực sự, cái gì nó cũng hiểu, nghe thấy Ngân Tô nói vậy, chỉ cười lạnh một tiếng, không phản bác.
Nhưng câu tiếp theo lại là: “Tôi không có đồng bọn, không gọi được.”
Ngân Tô: “…” Được lắm, lừa ăn lừa uống đúng không.
Ngân Tô cầm tập tài liệu bên cạnh lên, gõ một phát vào đầu đứa bé.
Đứa bé bị gõ choáng, ôm đầu bò tới bên kia bàn: “Cái đồ đàn bà điên này, cô bị thần kinh à!”
“Xin lỗi nha, không nhịn được.” Ngân Tô chống bàn, thở ra một hơi: “Dù sao thì nhóc cũng phế như vậy, không đánh nhóc ta thấy khó chịu, vì để ta bình tĩnh lại, nhóc nhịn chút đi.”
Đứa bé không phục: “Tại sao để cô bình tĩnh mà bắt tôi phải nhịn!”
Người phụ nữ đứng bên cạnh bàn cười rộ lên, âm trầm lên tiếng: “Bởi vì nếu ta cứ tiếp tục khó chịu như này thì ta sẽ giết nhóc nha. Ta đây là muốn tốt cho nhóc đấy, nhóc đừng có mà không biết điều.”
Đứa bé: “…”
Đồ điên! Đồ điên!!
Đứa bé muốn bỏ chạy, ai ngờ Đại Lăng chẳng biết đã đứng sau lưng nó từ lúc nào, đang ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn nó, trông vô cùng vui vẻ.
Đứa bé không hiểu sao lại rùng mình một cái, nhớ tới tình cảnh tối qua, bản thân bị cô bé mang ra làm đồ chơi.
“Mấy người… Mấy người muốn biết cái gì?” Đứa bé nhụt chí, cuối cùng đành thỏa hiệp.
“Vậy mới đúng chứ, phối hợp một chút, tất cả mọi người đều vui.” Ngân Tô kéo ghế ra ngồi xuống: “Nhóc ở bệnh viện Anh Lan bao lâu rồi?”
“Lúc những khoa khác còn chưa dời đi tôi đã ở đây rồi, dù sao thì cũng rất lâu rồi.”
“Tại sao trong bệnh viện Anh Lan toàn là bé gái?”
“Bởi vì không ai cần chứ sao.” Đứa bé bĩu môi.
Ngân Tô hơi nhíu mày: “Vậy còn bé trai thì sao?”
Đứa bé: “Vừa sinh ra đã được mang đi.”
Bé trai thì vừa sinh ra đã được đưa đi, bé gái thì không ai cần nên cuối cùng ở lại bệnh viện… Mà bé gái bị bỏ lại lại bị trưởng khoa Tôn mang đi làm thí nghiệm.
Nhìn vậy, bọn chúng trông có vẻ rất tội nghiệp.
“Nhóc có biết trưởng khoa Tôn làm thí nghiệm gì không?”
Đứa bé nhìn Ngân Tô một cái, ngược lại thành thật trả lời… Thậm chí còn có chút kiêu ngạo: “Đương nhiên là tôi biết rồi, tôi ở đây lâu như vậy, sao có thể không biết được chứ…”
Ngân Tô ngắt lời nó: “Đừng có nói nhảm.”
“…”
Đứa bé không tình nguyện trợn mắt một cái, nói tới vấn đề chính.
Thí nghiệm của trưởng khoa Tôn chính là biến đổi bé gái thành bé trai.
“Trong phòng phẫu thuật có thứ gì đó…” Đứa bé nói đến đây liền nhíu mày: “Tôi cũng không biết nó là cái gì, chỗ đó tôi không vào được… Nhưng tôi biết thí nghiệm của trưởng khoa Tôn chính là dựa vào vật kia. Nhưng lần nào anh ta cũng làm ra hàng lỗi, chưa một lần thành công.”
Hàng lỗi chính là những đứa bé bị biến thành nửa người nửa quái vật ở tầng bốn kia.
Ngân Tô tiếp tục hỏi: “Cái thứ nửa đêm xuất hiện trong bệnh viện bắt cóc trẻ con là thứ gì?”
“Là mẹ chứ gì.”
Đứa bé nói có không ít phụ nữ mang thai chết trong bệnh viện này, sau khi chết bọn họ đều biến thành quái vật, quên đi tất cả, chỉ còn nhớ mỗi con mình.
Thế nhưng bọn họ không tìm thấy con mình đâu nên bọn họ mới đi bắt cóc.
Coi con của người khác thành con của mình.
Nhưng dù sao thì bọn họ cũng là quái vật, hơi thở quanh người âm u lạnh lẽo, trẻ con ở bên cạnh bọn họ chẳng bao lâu đã sinh bệnh, hoặc là trực tiếp bị đói chết…
Đợi tới khi đứa trẻ đó chết đi, bọn họ lại đi bắt đứa khác.
Bọn họ hoàn toàn không thích trẻ con, chẳng qua là cảm thấy mình nên có một đứa bé.
Ngân Tô trầm ngâm suy nghĩ: “Tại sao lại có nhiều sản phụ chết như vậy? Do bệnh viện? Cơ sở y tế của bệnh viện kém như vậy sao?”
Diện tích của bệnh viện này rất lớn, nhưng quả thực cơ sở hạ tầng không được tốt cho lắm. Ngân Tô phát hiện bệnh viện này thiếu không ít thiết bị y tế, có thể vì chất lượng y tế kém nên tỷ lệ tử vong của sản phụ mới cao.
Nếu không thì chính là bệnh viện cố ý…
Đứa bé trợn trừng mắt một cái: “Làm sao tôi biết được tại sao lại chết nhiều như vậy, tôi cũng đâu phải bác sĩ. Cô hỏi xong chưa? Sao mà lắm chuyện thế không biết, phiền chết đi được.”
Ngân Tô ngoài cười nhưng trong không cười: “Không phải nhóc nói nhóc đã ở bệnh viện rất lâu rồi sao, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không biết, nhóc không phải phế vật thì là gì.”
Đứa bé: “…”
***
***
Ngân Tô nói chuyện với đứa bé xong liền giao nó cho Đại Lăng để cô bé đưa đi, còn cô thì ra ngoài chuẩn bị cho lần thăm bệnh đầu tiên của hôm nay.
“Tí tách ——”
Ngân Tô đi ngang qua nhà vệ sinh, âm thanh bên tai đột nhiên biến mất, toàn bộ hành lang chìm vào trong sự tĩnh lặng chết chóc, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt truyền ra từ nhà vệ sinh.
Ngân Tô: “…”
Kích hoạt quy tắc rồi à…
Thoáng nhớ lại những chuyện vừa rồi, trong đầu Ngân Tô đưa ra kết luận.
【Không được tranh cãi với trẻ sơ sinh.】
Đứa bé chết tiệt kia cũng được coi là trẻ sơ sinh à?
Hơn nữa vừa rồi mà cũng tính là tranh cãi ấy hả?
Đáng ghét!
Ngân Tô đưa tay kéo khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười đối mặt.
Cô thả tay xuống, quay người bước về phía nhà vệ sinh.
***
***
Người chơi trong khu nội trú không ngờ sau khi kiểm tra phòng lại có y tá đến thông báo cho bọn họ thời gian thăm bệnh sẽ đổi thành chín giờ sáng. Tám giờ mới kết thúc kiểm tra phòng, bọn họ chỉ có một tiếng để chuẩn bị vật thay thế sữa mẹ.
Thời gian lại càng gấp gáp hơn.
Người chơi may mắn sống sót tới hôm nay chỉ còn lại 14 người, đã chết mất một nửa…
Tối hôm qua khu nội trú vô cùng hỗn loạn, đầu tiên là có người chơi nửa đêm phát điên, đi khắp nơi tìm con mình, không chỉ tìm trong phòng bệnh mà còn chạy ra ngoài tìm.
Có người chơi cùng đi ra ngoài, đụng phải bảo vệ.
Quy tắc nói ‘Khoa này không có bảo vệ’, nhưng bảo vệ lại xuất hiện.
Bảo vệ không tấn công người chơi bình thường nhưng nếu bắt được người chơi nổi điên sẽ gọi y tá và bác sĩ đến.
Thế là hay rồi, các bác sĩ và y tá tới nơi mặt mày đen sì, nói bọn họ nửa đêm ầm ĩ ảnh hưởng tới những bệnh nhân khác, không nói nhiều, túm lấy họ đòi tiêm thuốc an thần —— Bất kể là người bình thường hay bất thường đều phải tiêm.
Người chơi phát điên là người đầu tiên bị tiêm thuốc an thần, một mũi tiêm vào, người chơi ngay lập tức tử vong.
“Những người chơi chết tối qua có người đã uống thuốc, cũng có người không.” Tuân Hướng Tuyết đi nghe ngóng tin tức đã quay lại phòng bệnh: “Tôi chỉ thăm dò được một quy tắc tử vong —— Nếu đứa trẻ không thoải mái, hãy gọi bác sĩ ngay lập tức.”
Ô Bất Kinh đang cầm hai bình sữa đã rót đầy, quay lưng về phía dì Lương.
Còn dì Lương lại đang ép một NPC mẹ trao đi tấm lòng yêu thương của mình.
Ô Bất Kinh: “Có phải là vì bọn họ uống nhầm thuốc không?”
Dì Lương đã tìm được manh mối về thuốc, không được uống viên thuốc màu xanh, viên thuốc màu đỏ thì có thể uống được… Còn màu trắng thì tạm thời vẫn không biết là có uống được hay không.
Dì Lương: “Dì nhớ cơ thể những người chơi đã chết kia đều xảy ra biến hóa, họ đều có sữa mẹ.”
“Cho nên…”
Viên thuốc màu xanh không được uống, vì uống vào sẽ phát điên. Nhưng đồng thời, viên thuốc màu xanh cũng có thể giúp người chơi có sữa, không cần phải lo lắng chuyện ăn uống của đứa trẻ.